Một lúc sau, Uy Tinh mới yếu ớt mở miệng nói với Tam Thanh.
"Tam Thanh, việc đã đến nước này rồi, lẽ nào anh vẫn không chịu thể hiện bản lĩnh thực sự của mình? Nếu muộn thêm chút nữa thì e rằng cả ba chúng ta sẽ cùng ở lại đây làm bạn với cổ thi kia".
Uy Tinh vừa lên tiếng thì Tam Thanh đang tức giận đùng đùng bỗng bình tĩnh trở lại.
“Da mặt của nhà họ Uy không giống người thường, nói dối không đỏ mặt nên đã bị một cô nhóc như cô lừa cả hai chúng tôi”.
Nói xong, Tam Thanh quay lại nhìn tôi.
“Cháu trai, lát nữa dù xảy ra chuyện gì cũng không nên nhúng tay vào”.
Sau khi dặn dò tôi thì Tam Thanh đứng thẳng lưng, lấy từ trong ngực ra ba nén nhang đốt lên và cầm trong tay, giơ lên trên đỉnh đầu rồi xoay hai vòng.
“Gấp rút thắp một nén hương lên tiên đường, hương truyền tin đi bốn phương, sáng nay có việc tới chiêu mời, mời đạo tiên gia nhanh lâm đường…”
Tam Thanh đọc lầm bầm, thậm chí tốc độ đọc càng lúc càng nhanh.
Tới đoạn cuối thì tôi đã không còn nghe rõ là đọc từ gì nữa.
Thế nhưng với mấy câu trước đó thì tôi đã nghe ra đó là