Ông nội từ nhỏ đã dạy tôi rằng ai có ơn với mình thì phải báo đáp.
Thấy Uy Chấn Tử đột nhiên hướng mũi giáo về phía cô ấy, tôi đương nhiên phải phân tán sự chú ý của ông già kia giúp cô ấy rồi.
Quả nhiên, tôi vừa nói dứt lời thì Uy Chấn Tử đã quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù.
Có điều lão ta còn chưa đáp thì ông cụ Tôn bên cạnh đã mở miệng nói bằng giọng quái gở.
"Tôi nói này đại đồ đệ, tự cao cũng nên có mức độ thôi.
Ký khế ước với Hồ tiên vẫn còn khác xa với việc thỉnh được Hồ tiên nhập thân.
Hiệu lực của khế ước chẳng qua cũng chỉ là mặt giấy.
Nếu tiên gia không hài lòng thì khế ước có thể bị hủy bỏ bất cứ lúc nào.
Đến lúc đó tiên gia mặc kệ cậu sống chết thì dù cậu có quỳ xuống cầu xin tha mạng cũng không có kết quả tốt đẹp đâu!"
Lời ông cụ Tôn nói nghe như thể đang hạ bệ tôi, nhưng vào tai tôi thì lại giống như ông ấy đang tìm cách nhắc nhở tôi cảnh giác.
"Hứ, dù cho có Hồ tiên thì đã sao, tôi vốn chẳng coi là cái đinh gì!"
Uy Chấn Tử này bình thường chắc chắn là ngang ngược quen thói, ông ta không hiểu được thâm ý trong lời của ông cụ Tôn mà lại tưởng ông cụ Tôn đang đánh giá thấp