Tam Thanh vốn đã hơi yếu, lại vừa gọi Thiên Lôi nên tình trạng cũng không khá khẩm hơn tôi là bao.
Sư thúc tôi vừa nói vừa thở hổn hển.
Có điều không cần Tam Thanh nhắc nhở thì tôi cũng không dám mất cảnh giác.
Mặc dù thân thể đau muốn chết, thiếu điều muốn ngất đi nhưng tôi vẫn không dám rời mắt khỏi Uy Chấn Tử.
"Trương Ly, anh đã làm gì ông nội tôi vậy?"
Thấy tôi và Uy Chấn Tử cùng bị sét đánh trúng, Uy Tinh đứng bên cạnh sững sờ.
Có lẽ Uy Tinh chưa từng thấy ông nội mình bị thương nặng như vậy nên nhất thời đứng như trời trồng, chưa dám đi tới xem ông mình tình hình thế nào.
Bầu không khí như đông cứng lại.
Có lẽ do tiếng động ban nãy quá lớn nên trong lúc mọi người còn đang lo lắng thì hành thi ban nãy bị Hồ tiên làm cho bất tỉnh giờ cũng đã tỉnh lại.
Nó nhảy phốc lên cao, sau đó nhìn mấy người trước mặt với vẻ cảnh giác.
Trong mắt nó hiện ra một vẻ tham lam thèm khát không giống con người.
Tôi không khỏi thở dài, đúng là họa vô đơn chí!
Hiện giờ tôi và Tam Thanh đến cử động còn khó khăn, Uy Tinh thì rõ ràng đấu không lại hành thi kia.
Với tình cảnh này