Cổ thi luôn ngồi từ nãy giờ bỗng cử động.
Sau tiếng thở dài, tay chân cô ta thử cử động như dãn gân cốt, sau đó một tay chống xuống đất, từ từ đứng dậy dưới sự chú ý của đám đông.
Tôi nhìn cô ta chăm chăm mà giờ cũng cảm thấy ớn lạnh.
“Á! Uy Tinh, mau, mau đi ngăn cô ta lại!”
Uy Chấn Tử như con chim sợ bị cung bắn, nhìn thấy cổ thi tự đứng dậy thì sợ hãi hét lên, sau đó đẩy Uy Tinh đang dìu mình về phía trước và quay đầu bỏ chạy về hướng cửa động.
Tôi bỗng cảm thấy khinh thường ông ta vô cùng.
Vào thời khắc sống chết thế này mà ông ta lại đẩy cháu ruột của mình lên, còn mình thì tự tìm đường sống.
Ai có thể ngờ, nhà họ Uy một tay che trời, chuyện gì cũng có thể làm lại có một gia chủ là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, vô trách nhiệm và sợ chết như thế.
Đúng là khiến người khác thấy mà khinh.
Tôi cảm thấy khinh thường, và ánh mắt nhìn ông Tôn cũng ánh lên sự chán ghét.
Thấy Uy Tinh bị đẩy lảo đảo, ông ấy vô thức chạy tới ngăn trước mặt Uy Tinh.
Đúng lúc này, cổ thi chậm rãi đưa tay phải lên, làm động tác chộp tay về phía mấy người ông Tôn.
Cùng với động tác của cô ta, tôi cũng căng thẳng định lao tới giúp ông Tôn.
Nhưng cơ thể tôi còn chưa kịp phản ứng thì bỗng Uy Chấn Tử sắp chạy tới cửa động đột nhiên khựng lại.
Kinh hoàng, sợ hãi, chới với đồng thời hiện lên trên khuôn mặt ông ta.
Ông ta hoảng loạn đưa hai tay lên bóp cổ mình như bị thứ gì đó kìm chặt cổ vậy.
Thế nhưng rõ ràng chẳng có thứ gì trên cổ ông ta cả.
Đến cả tôi khi nheo mắt nhìn một hồi lâu cũng không thấy gì.
“Ặc…ặc…”
Miệng Uy Chấn Tử phát ra âm thanh như bị tắt thở, khuôn mặt đỏ bầm, đến cả môi cũng bắt đầu chuyển sang màu tím.
“Chậc chậc, ra tay là tung đòn sát phạt, gã này không sống nổi rồi, cũng đáng lắm, ai bảo ông ta có ý đồ với cậu”.
Ông cụ Hồ ở bên cạnh tôi giống như đang hóng drama.
Tôi cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy bộ dạng của Uy Chấn Tử còn ông cụ Hồ thì chỉ đứng bên cạnh thở dài.
“Đây là gia chủ của nhà họ Uy đấy, chẳng lẽ chết vậy sao?