Sau khi lấp kín, tôi do dự một lát rồi lại móc trong túi áo ra một lá bùa đuổi quỷ dán vào cửa động.
Lá bùa đuổi quỷ này không phải là thứ mà ông cụ Tôn và Tam Thanh để lại cho tôi, mà là thứ hồi nhỏ ông nội bắt tôi luôn mang bên mình.
Bởi tôi có mắt âm dương, ông nội sợ tôi còn nhỏ không chịu được sự quấy phá của các âm hồn kia nên mỗi lần trong thôn có tang gia hiếu hỷ gì ông đều bắt tôi mang lá bùa này theo.
Đã bao năm trôi qua, lá bùa sớm đã không còn hiệu lực, tôi mang nó theo bên người chỉ để làm kỷ niệm.
Nhưng trong lúc phong ấn cái động này, không hiểu tại sao trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Đó chính là mọi loại trận pháp bùa chú dùng ở đây đều không có tác dụng, chỉ có thứ ông nội tôi để lại mới phong ấn được cổ thi kia.
Bất kể là có được hay không, lúc này tôi cũng chỉ đành dùng tới hạ sách này.
Đợi khi Tam Thanh tỉnh lại thì tôi sẽ hỏi xem nên xử lý việc này như thế nào.
Sau khi làm xong mọi việc tôi mới yên tâm quay lại chỗ Tam Thanh.
Khi tôi đang định cõng sư thúc lên thì đột nhiên thấy trước mắt có thứ gì đó lóe lên.
Thứ đó không rõ ràng mà chỉ hơi mờ