Mặc dù tôi không còn mắt âm dương, không thể nhìn thấy ánh sáng trên tay Tam Thanh, nhưng từ động tác thì tôi có thể nhận ra sư thúc đang lẳng lặng tạo ra khẩu quyết.
“Ta là thiên mục, cùng thiên tướng trục, tình như lôi điện, quang diệp bát cấp, triệt kiến biểu lý, vô vật bất phục, cấp cấp như luật lệnh!”
Vài câu chú, Tam Thanh nói liền một mạch, không để người khác có cơ hội phản ứng.
Ông chủ nghe thấy thì biết là sự chẳng lành nhưng khi định đưa ra phản ứng thì đã muộn mất rồi.
Đợi Tam Thanh đọc xong chú, cơ thể ông chủ bỗng thẳng băng, đôi mắt trợn tròn giống như bị trói chặt và đứng trân trân tại chỗ.
Ngay sau đó, Tam Thanh lại dùng tay đẩy gió, tạo ra hình thái cực, chậm rãi quay người, dùng quyết hóa chưởng, từ từ đẩy về phía ông chủ kia.
Cảnh tượng đó hiện ra trong mắt tôi giống như hình ảnh quay chậm, hai tay Tam Thanh mềm như không có lực và không hề mang theo sát khí.
Nhưng khoảnh khắc khi bàn tay đó tiếp xúc vào cơ thể của ông chủ.
Thì bầu không khí bỗng nổ ra một âm thanh nặng nề.
Ông chủ đứng trước mặt giống như một người đất bị đánh vỡ, cả cơ thể nứt toác.
Hơn nữa khi các vết nứt càng nhiều thì ông ta trở thành cát bụi và rơi lả tả xuống đất.
Cảnh tượng đó nói thì phức tạp nhưng thực tế xảy ra chỉ tốn có vài giây.
“Sư