Tôi không đáp lại câu nói trên mà chỉ ân hận nói với Tam Thanh.
"Sư thúc, thúc nói xem, ban nãy ở trên xe, chúng ta chưa lên kế hoạch kỹ càng, cứ tay không mà tới đây.
Quả thực chúng ta đã hành sự lỗ mãng rồi".
Tam Thanh nghe tôi nói xong thì chỉ "haizzz" một cái.
Tôi vừa đề phòng đám quỷ kia lại gần, vừa liếc nhìn Tam Thanh.
Trên trán Tam Thanh ướt đẫm mồ hôi, có điều nét mặt lại như có gì đó không đúng lắm.
Từ khi tôi quen biết Tam Thanh đến nay, sư thúc luôn là một người làm việc có kế hoạch, có chuẩn bị.
Bởi vậy nên dù có gặp phải biến cố bất ngờ gì thì sư thúc vẫn luôn đã có sự chuẩn bị chứ không thể tự đẩy mình vào đường cùng như hôm nay.
Hơn nữa biểu hiện của Tam Thanh lúc ở trên tàu cũng khiến tôi lờ mờ cảm thấy một vẻ gì đó mờ ám.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù Tam Thanh thực sự có suy nghĩ khác thì cũng đâu cần liều cả mạng mình như thế này?
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ về mục đích của Tam Thanh thì đột nhiên một tiếng kêu quái dị vang lên.
Giống như một hiệu lệnh, đám quỷ kia đột nhiên trở nên điên cuồng, con nào con nấy vẻ mặt dữ tợn lao nhanh về phía chúng tôi.
"Cháu trai! Chết đến đ*t rồi! Có năng lực gì thì mau sử dụng đi!"
Thấy đám ác quỷ kia lao tới, Tam Thanh run cầm