Tôi càng nghe càng không hiểu, lại càng nóng ruột muốn biết.
Tôi vừa hỏi Tam Thanh vừa quay đầu lại nhìn đám hồn thể kia.
Lúc này đám hồn thể kia vẫn tụ tập ở phía trước nhưng không dám tiến lại gần.
Có điều nhìn vào ánh mắt sợ hãi của chúng, tôi đã hiểu ra mọi điều.
Bọn chúng không dám tấn công không phải vì sợ tôi mà là vì sợ người thanh niên đứng trước mặt tôi!
Vị tiên gia kia nghe Tam Thanh nói vậy thì hừ lạnh một cái.
"Hừ, có tôi bảo vệ thì đã sao? Nếu cậu ta cứ vô dụng như thế này thì dù có tôi bảo vệ cũng chẳng được bao lâu.
Cũng không biết tại sao người phụ nữ kia lại thích cậu ta nữa".
Vị tiên gia kia nói với tôi như thể một người ông đang quở trách cháu trai của mình khiến tôi chán ngán đảo tròng mắt.
Thấy tôi không nói gì, tiên gia lại hừ lạnh một tiếng.
"Thế nào? Còn không phục à?".
Truyện Huyền Huyễn
Câu nói của ông ấy giống như đang khiêu khích tôi, nhưng tôi đã được chứng kiến bản lĩnh của vị tiên gia này lợi hại đến mức nào nên dù trong lòng có bực bội thì cũng chỉ đành cười