Nghe sư thúc nói xong, tôi lờ mờ cảm giác rằng mình đã nắm được thông tin gì đó, nhưng mà vẫn thấy rất mơ hồ, nghĩ mãi không ra.
Tôi không hiểu được, nếu đã muốn làm vật tế, vậy tại sao không trực tiếp ra tay huỷ diệt những hồn thể ấy đi? Như thế chẳng phải đơn giản hơn việc để những hồn thể lấy “sống lại” rồi lại bị kẻ khác giết chết hay sao?
Thế này có khác gì cởi quần để đánh rắm, làm chuyện thừa thãi đâu?
Mà hành động như vậy, tuy rằng bên trên vẫn chưa xuống kiểm soát, nhưng chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, tương đương với việc khiến bản thân mình gánh chịu sự phẫn nộ của mọi người.
Người đã làm những chuyện này rốt cuộc là một người tài, hay là một kẻ ngốc?
Đương lúc tôi và sư thúc nhỏ giọng thì thầm, linh hồ kia bèn hất đầu một cái, ném người đang ngậm trong miệng xuống đất.
Tôi cúi xuống nhìn, ối, lần này vẫn là một người quen.
Đây chẳng phải là Vương Cường - kẻ đã mất tích mấy ngày nay sao?
Tôi nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ trong đầu.
Từ sau vụ việc sinh viên nữ nhảy lầu ở Ma thành, những chuyện xảy ra tiếp theo cứ như phản ứng dây chuyền vậy.
Không phải là người sống gặm xác, thì là nhảy sông tập thể.
Mà với mỗi một sự kiện, chúng tôi đều đã từng thảo luận với Vương Cương.
“Sư thúc, hình như ngay từ đầu chúng ta đã bị ông ta tính kế rồi?”
Giờ tôi mới nhận ra, tôi và sư thúc đều bị Vương