“Nếu cứ như vậy thì âm - dương sẽ xuất hiện lỗ hổng.
Mà việc lấp lại lỗ hổng này là một vấn đề vô cùng nan giải.
Chính vì suy xét đến điều này, nên người bên trên vẫn chưa ra tay.
Bởi vì nếu cậu giết chết những hồn thể ấy, thì đồng nghĩa với việc lỗ hổng này sẽ không bao giờ lấp lại được nữa”.
Sau khi nghe sư thúc trình bày xong, tôi mới hít một hơi sâu.
May mà tôi không có năng lực diệt trừ đám hồn thể ấy.
Nếu như có, vậy thì tôi chỉ cần ra tay thôi là mọi tội lỗi đều sẽ đổ xuống đầu tôi rồi?
Món nợ âm dương này, e rằng tôi có mất mấy đời cũng không trả hết.
Chẳng trách sư thúc lại bảo rằng, nếu tôi động vào họ thì sẽ bị đưa vào danh sách đen ngay…
“Những người chết còn sống này hiện đã không còn ý thức và đang bị người ta thao túng.
Vương Cường chính là một trong những kẻ thao túng ấy.
Tiếng huýt vừa rồi có lẽ là của ông ta.
Bây giờ tiên gia của cậu đã bắt được ông ta.
Những người chết còn sống này tạm thời không có sức tấn công.
Bây giờ không chạy thì còn chờ đến bao giờ?”
Sư thúc thấy tôi vẫn còn chần chừ, bèn lập tức nhéo vào nách tôi một cái đầy nghiêm khắc.
“Đã nói nhiều như vậy rồi mà còn không chịu nhanh chóng hành động.
Muốn chờ người thao túng tiếp theo à?”
Sư thúc ra tay không nhẹ nhàng chút nào.
Tôi đau đến mức toát mồ hôi lạnh, suýt chút nữa đã hét lên.