"Có điều chuyện của sư phụ câu, tôi quả thực không thể tiết lộ nhiều.
Dù gì sau này sớm muộn cậu cũng sẽ biết nên mong cậu đừng làm khó tôi".
Quả đúng là Hoàng Cường, đến lúc say rượu cũng không quên nhiệm vụ giữ bí mật.
Ông ấy rào trước một câu, sau đó lại thần thần bí bí đến gần thì thầm vào tai tôi.
"Mặc dù không thể nói nhiều về sư phụ cậu nhưng tôi có câu này muốn nhắc nhở cậu.
Cậu nhớ kỹ, phải tránh xa tòa cao ốc Phương Viên đó".
Tôi yên lặng nhìn Hoàng Cường lúc này lưỡi đã quắn lại, đợi ông ấy tiếp tục nói.
"Nhóc con, tôi nói với cậu, thiên hạ sắp đại loạn, có kẻ muốn nghịch thiên rồi.
Cậu nghĩ chỉ có tòa cao ốc đó xảy ra chuyện? Cậu có biết tại sao trước đó đột nhiên tôi lại về quê không?"
Nói đến đây, Hoàng Cường cẩn trọng nhìn tứ phía.
"Ở quê tôi có một ngọn núi, trên đó toàn là đất, cho nên những người không có người thân hoặc những người bị gia đình từ bỏ khi chết đều sẽ chôn ở đây".
"Có điều trên ngọn núi này được chôn nhiều nhất là những đứa trẻ chưa tới mười tuổi.
Những đứa trẻ đó hoặc là sinh ra đã có bệnh nên bị người nhà từ bỏ hoặc là con gái bị gia đình ghét bỏ đem vứt, cho nên bên trên có rất nhiều mộ tạp, núi này cũng được gọi với cái tên núi Bất Lão".
Nói đến