Việc này không phải giống với tòa cao ốc Phương Viên sao?
"Vậy chuyện sau đó thì sao?"
Tôi vội vã hỏi tiếp.
Ai ngờ Hoàng Cường thở dài, vẻ mặt không giấu nổi sự bất lực.
"Sau đó, tôi quay trở lại".
Thấy mặt tôi có vẻ không hiểu, Hoàng Cường kiên nhẫn giải thích.
"Việc lớn như vậy một mình tôi không thể giải quyết được, thậm chí đến nguyên do của nó tôi cũng không rõ.
Có điều sau khi ngọn núi này trở lại nguyên dạng thì đám tiểu quỷ kia cũng quay lại đó.
Mặc dù bọn chúng cứ bay lượn bên ngoài trông vô cùng đáng sợ, nhưng ít nhất cũng không chủ động đi hại người".
"Thấy mọi chuyện đã tạm ổn, tôi liền quay lại đây muốn nhờ ông Tôn tới xem giúp nhưng ai ngờ quay lại đã mấy ngày rồi mà chẳng thấy bóng dáng ông ấy đâu".
Nghe đến đây, tôi mới hoàn toàn hiểu ra.
Hoàng Cường quay lại để tìm cứu viện nhưng ông ấy chưa biết ông cụ Tôn đã tới nhà họ Uy rồi.
Nghe ông ấy nhắc đến ông cụ Tôn, trong lòng tôi thấy rất ngột ngạt.
Giờ ông ấy ở nhà họ Uy, sống chết thế nào tôi không rõ.
Tam Thanh thì cơ bản giờ đã giống như một người chết rồi.
Mỗi khi nghĩ đến kết cục này, tôi đều cảm thấy như trong lòng mình bị ai dùng dao khoét mất một mảng, vô cùng khó chịu.
Có điều những việc này tôi đều không nói cho Hoàng Cường biết, tránh gây thêm rắc rối.
Tôi mỉm cười với Hoàng Cường, nói ông cụ Tôn bế quan tu luyện, sau đó nói vài câu qua loa lấy lệ mới xua tan được nỗi nghi