Nếu như dựa theo những gì Hoàng Cường miêu tả thì việc ngọn núi này được phủ đầy bởi sát khí cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Nhưng điều khiến tôi không hiểu là phía trên vùng sát khí còn có một lớp linh khí mơ hồ đang bao phủ.
Tầng linh khí này tạo ra một vùng sáng mờ nhạt giữa màn đêm giống như khảm lên cả ngọn núi vậy.
Tôi cảm thấy không hiểu rốt cuộc đã xảy ra truyện gì?
Từ xưa tới nay tà chánh đối lập, âm dương cách biệt.
Vùng đất chết là vùng đất chết, vùng đất phúc là vùng đất phúc, làm gì có chuyện vùng đất chết lại là vùng đất phúc chứ?
Tôi chau mày nhìn chăm chăm ngọn núi sừng sững trước mặt, ngây ra một lúc cũng không nhận ra điều gì.
Hoàng Cường thấy tôi nhìn về phía Bắc với vẻ thất thần bèn chỉ tay về phía ngọn núi đó.
“Đây chính là ngọn núi đó, có thể nhìn thấy đỉnh núi”.
Tôi gật đầu, xem ra tôi đã đoán đúng.
Sợ lại dụ chồn yêu tới nên chúng tôi không dám cả bật đèn pin, cứ thế mò mẫm trong bóng tối đi về phía trước.
Vừa đi tôi vừa hỏi Hoàng Cường với vẻ tò mò.
“Ông Hoàng,