Vợ chồng Hoàng Cường kết hôn đã được ba mươi năm mà không có con.
“Không tới bệnh viện kiểm tra sao?”
Tôi nghe mà thấy tiếc nuối bèn cắn một miếng màn thầu và hỏi.
Vợ chồng Hoàng Cường nhìn nhau sau đó Hoàng Cường thở dài nói với tôi.
“Hầy, do số tôi không có, tôi tìm sư phụ của cậu xem giúp tôi thì nói rằng số tôi không có con cái”.
Nói xong, Hoàng Cường lại thở dài, vợ ông ấy ở bên cạnh thì lập tức đỏ mắt rưng rưng.
Tôi ý thức được việc mình đã chạm vào nỗi đau của người khác bèn vội vàng đổi chủ đề.
“Ông Hoàng, ông quen sư phụ tôi như thế nào?”
Hoàng Cường vừa rồi còn chìm trong nỗi bi thương bỗng run lên khi nghe thấy câu hỏi của tôi.
Sau đó ông ấy giống như chìm vào ký ức và đưa tay sờ đầu.
Động tác của ông ấy nhìn có vẻ tự nhiên nhưng tôi thì đã bắt được một tia hoảng loạn trong ánh mắt của ông ấy.
“Chuyện này nói ra thì dài, có điều tình cảm giữa tôi và sư phụ cậu sâu sắc lắm, nếu không, khi đó ông ấy đã không đưa linh quy cho tôi rồi”.
Nghe xong, tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu và không hỏi tiếp nữa.
Khi bữa cơm sắp kết thúc thì bên ngoài bỗng trở nên náo nhiệt.
Ban đầu tôi không chú ý cho tới khi nghe thấy bên ngoài có người gọi tên mình.
Tôi giật mình và vội dỏng tai lên nghe.
“Trương Ly, Trương Ly đang ở đâu, mau ra cứu người, Trương Ly!”
Lại là một tràng tiếng hét vọng vào tai tôi và còn gọi cả tên của tôi nữa.
Tôi cảm thấy hoang mang, tôi chưa từng gặp ai trong thôn này, sao lại có người gọi tên tôi đi cứu mạng chứ?
Rõ ràng là Hoàng Cường còn ngây người hơn tôi.
Ông ấy chớp mắt nhìn tôi.
“Danh tiếng của cậu giờ lớn tới vậy cơ à? Tới tận đây luôn rồi, có người còn chạy tới cầu xin cậu xử lý công việc