Lúc Tào Thần nói đến đây, xe đã chạy vào một thôn làng.
Tôi hỏi Tào Thần bằng giọng hoài nghi.
“Chẳng phải bố anh đã được đưa đến bệnh viện rồi à? Sao lại lái xe đến thôn?”
Tào Thần nhìn tôi với sắc mặt khá khó coi.
“Vì đã xảy ra chuyện ở đây.
Vốn dĩ, ông ấy vẫn nằm trên giường bệnh sau khi làm xong phẫu thuật.
Nhưng đến năm giờ sáng, bố lại đột nhiên làm ầm lên”.
“Ông ấy không chịu nằm viện nữa.
Không ai khuyên được bố cả, ông ấy cứ la lối đòi về nhà, còn muốn ăn gà quay, uống rượu trắng.
Thấy chúng tôi cứ sốt sắng khuyên mãi, bố đập vỡ cả bột bó thạch cao vừa được băng xong!”
“Sợ ông ấy lại xảy ra bất trắc gì, nên chúng tôi đành phải đưa bố về đây”.
Tôi nhíu mày lại.
Thế này đúng là hơi kỳ lạ thật.
Theo lý mà nói, Tào Kiến Quân vì chuyện tiền mua mạng nên đã chọc giận chồn yêu, ắt hẳn sẽ bị nó báo thù.
Nhưng sau chuyện ấy, Tào Kiến Quân đã ném thêm tiền, vậy mà vẫn mất một cánh tay.
Nếu lúc ấy chồn yêu không tiếp tục ra tay, vậy chứng tỏ chuyện này xem như đã xong xuôi rồi.
Vậy tại sao lại xảy ra rắc rối nữa?
Thế này không giống tác phong bình thường của chồn yêu.
Nếu chúng muốn bạn chết thì tuyệt đối không chờ đến canh năm, lại càng không lý gì cho bạn cơ hội nghỉ ngơi và chữa trị.
Lẽ nào vẫn còn có thứ gì khác đang giở trò ở đây?
Tôi