Cơn đau kéo dài một lúc, sau khi ông cụ Tôn niệm chú xong thì cơn đau của tôi mới dần dần giảm bớt.
Khi tôi có thể mở mắt ra nói chuyện thì mới phát hiện nước mắt, nước mũi, nước miếng của tôi đã chảy đầy mặt.
"Sư phụ, sư phụ định lấy mạng tôi sao..."
Tôi cảm thấy cơn đau này khiến tôi sống không bằng chết.
"Nghĩ gì vậy, chuyện tốt như vậy sao đến lượt cậu được?"
Thấy tôi đã đỡ hơn một chút, ông cụ Tôn vội vã đưa tay ra ấn một cái nữa lên trán tôi.
"Nhìn chút tài mọn của cậu xem, chẳng qua chỉ giúp cậu đốt một ít nghiệp chướng mà cậu đã khóc lóc đến mức này".
Ông cụ Tôn vẫn dáng vẻ không chính trực như trước.
Ông ấy đã làm cho tôi thê thảm đến vậy mà cũng chẳng thèm an ủi, lại còn không ngừng nhiếc móc tôi.
Có điều lúc này tôi đang vô cùng khổ sở đến nỗi không có tâm trạng đấu võ mồm với ông ấy.
Tôi ôm đầu co rúm lại trên mặt đất không lên tiếng.
"Tôi và sư thúc cậu không ở đây nên cậu làm càn đúng không? Hoàng đại tiên mà cậu cũng dám đắc tội sao?"
Thấy tôi không lên tiếng, ông cụ Tôn mới bắt đầu lải nhải.
"Khi tôi vừa vào đến cửa đã thấy cậu nuôi một con chồn vàng trong sân, tôi biết ngay là cậu lại gây chuyện rồi.
Quả nhiên, vừa thấy cậu tôi đã phát hiện ra có gì đó không đúng lắm".
"Nhóc con, cậu