Khi tôi đang bốc hỏa như quay cuồng và chỉ muốn đích thân lao vào giết chết đám người kia thì giọng nói của ông Tôn từ xa lại truyền vào tai tôi.
Ngay sau đó tôi nghe thấy một tiếng xì giống như tiếng bọng nữa bị chọc thủng.
Một giây sau, toàn bộ hình ảnh trước mặt tôi bỗng hóa thành bong bóng xà phòng và nổ bồm bộp.
Trong chớp mắt, cảnh tượng trước mắt được thay đổi.
Khuôn mặt căng thẳng của ông Tôn từ từ thay thế tất cả những cảnh tượng kỳ dị trước mặt.
“Đồ đệ? Tôi là sự phụ của cậu, còn nhận ra không?”
Ngoài vẻ căng thẳng ra thì khuôn mặt ông Tôn còn hiện lên nỗi sợ hãi.
Ông ấy cẩn thận hỏi tôi một câu và vỗ nhẹ vào mặt tôi.
Lúc này, dòng máu đang sôi sùng sục trong người tôi bị ông Tôn chạm vào thì giống như một cục đá dán vào da của tôi vậy.
Nóng lạnh gặp nhau, cơ thể tôi run rẩy, một luồng khí lạnh chạy qua cơ thể, đầu tôi mới từ từ tỉnh táo lại.
“Sư, sư phụ?”
Lần này, tôi đã có thể nói được rồi.
Thấy tôi nhận ra thì ông Tôn mới thở phào, sau đó dìu tôi dậy và bón cho tôi một ngụm nước.
“Cái bà già