Ông Tôn đã cuống lắm rồi.
Ông ấy vừa chạy vừa không ngừng quay đầu lại nhìn phía sau giống như có thứ gì đó đuổi theo mỗi lúc một gần vậy.
Thấy ông ấy căng thẳng như vậy thì tôi cũng sợ hãi bèn vội vàng nhìn về phía sau.
Nhưng ngoài vùng núi hoang vắng ra thì tôi chẳng thấy gì.
Đừng nói là cổ thi mà đến ngay cả một chút sát khí cũng không có.
Nhưng đúng lúc tôi đang hoang mang không hiểu thì bỗng có tiếng loạt soạt từ bụi cỏ bên cạnh vọng tới.
Sau đó là một âm thanh truyền vào tai người.
Quang cảnh vừa nãy còn trong xanh bỗng nổi sương mù.
Màn sương lập tức bao trùm lấy chúng tôi và che mất đi tầm nhìn của con đường phía trước.
Thấy vậy, ông Tôn lập tức khựng người giống như bị dừng hình tại chỗ.
“Mẹ kiếp, chồn yêu chặn đường rồi!”
Ông ấy gầm lên.
“Cái đám chồn yêu này, tao có ý tốt cho chúng mày đường lui mà chúng mày không biết trân trọng à?”
Sau tiếng chửi mắng thì ông Tôn lấy từ trong ngực ra một thứ giống như cái bật lửa và khẽ chà xát, ngọn lửa lập tức bùng lên.
Nhưng điều kỳ lạ là ngọn lửa này lại có màu xanh lam chứ không phải màu lửa như bình thường.
Ngọn lửa vừa bùng lên thì bàn tay ông Tôn run run rồi quay ngoắt lại phía sau giơ lên như tỏ ra vô cùng kiêng dè ngọn lửa này.
Ông ấy cẩn thận giơ lên cao và lớn giọng nói.
“Nhìn thấy lửa trong tay tao chưa? Nếu như