“Sư phụ, những thứ khác thì cũng thôi, chuyện lớn như vậy, ông không giấu tôi có được không? Ông biết những gì, mau nói cho tôi”
Thế nhưng ông Tôn cũng không hề bị rơi vào bẫy của tôi, tôi càng nóng ruột thì ông ấy càng trở nên điềm đạm.
“Chính vì chuyện quan trọng nên tôi không thể giải thích lung tung cho cậu được.
Nhỡ đâu giải thích sai, gây thêm rắc rối thì chi bằng đợi có thời gian tôi với cậu tới tiên đường của nhà họ Uy, có lẽ khi đó có thể tìm được đáp án mà cậu mong muốn”.
Nói xong, ông Tôn nhắm mắt lại ngủ.
Lúc này, Phương Tuyết im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
“Có một chuyện tôi phải nói với mọi người.
Trước khi tới đây đón hai người tôi đã đặc biệt đi tới gần cao ốc Phương Viên một chuyến.
Tôi…tôi phát hiện ở đó có chút kỳ lạ”.
Lời nói của Phương Tuyết có phần hụt hơi như sợ hãi.
Lúc này tôi mới phát hiện ra sắc mặt Phương Tuyết có gì đó không ổn.
“Sao thế? Cao ốc Phương Viên có gì kỳ lạ sao?”
Ông Tôn vừa nhắm mắt nghe thấy vậy thì vội mở ra, sà lên hỏi Phương Tuyết.
Phương Tuyết quay lại nhìn chúng tôi với vẻ sợ hãi, sau đó ngập ngừng nói.
“Mọi người cũng biết, từ khi cao ốc Phương Viên nổi lên với chuyện ma quỷ thì nơi đó đã bị phong bế.
Nhưng tối qua tôi lại mơ thấy mẹ tôi, bà nói là bà nhớ tôi, bảo tôi đi thăm bà, nên tôi…nên tôi đã mang theo ít giấy tiền tới gần tập đoàn Phương Viên định đốt cho bà ấy, nhưng…”
Nói tới đây, Phương Tuyết đột nhiên giật