“Tàn sát thành phố sao? Thông tin của cô chính xác không?”
Nghe Lăng Linh nói vậy tôi bỗng nhớ lại chuyện Phương Tuyết bị câu hồn.
Suy nghĩ kỹ một chút.
Những hồn thể của cao ốc Phương Viên đều là những người bản địa, nhà của bọn chúng ở đây, người thân cũng phần lớn sống ở đây.
May mà Phương Tuyết đã từng trải qua những chuyện âm dương vì vậy mới không dễ bị câu hồn.
Nhưng người bình thường sẽ không tránh khỏi.
Nếu như từng hồn thể trong tập đoàn Phương Viên đều câu hồn thì khu vực thành phố này chẳng phải sẽ rơi vào thảm cảnh bị tàn sát sao?
Nếu là như vậy thì khó xử lý rồi!
“Thông tin của tôi không đáng tin á? Trương Ly, anh khinh thường tôi, có tin là giờ tôi sẽ biến anh thành thi thể không?”
Lăng Linh lạnh mặt nhìn tôi, đồng thời lại lắc cái chuông trong tay cô ấy lên.
Tôi chẳng qua là vì cẩn thận nên mới hỏi một câu, thật không ngờ cô gái này còn nóng tính hơn cả tôi tưởng tượng nữa.
Cảm thấy không hợp là định ra tay với tôi.
Mặc dù cô gái này trông dễ thương nhưng tôi cũng không phải người biết thương hoa tiếc ngọc gì.
Giờ bị cô ấy khiêu khích như vậy tôi thật sự như bốc hỏa.
“Biến tôi thành thi thể? Vậy thì tôi muốn xem xem cô có cái bản lĩnh đó hay không!”
Tôi chau mày, cảm thấy muốn đối đầu với cô Lăng Linh này.
Nhưng tôi tưởng Lăng Linh chỉ giỏi nói miệng chứ không tới mức ra tay.
Thế nhưng thực tế đã chứng minh tôi quá ngây thơ.
Sau khi câu bật lại của tôi kết thúc, tôi bỗng hoa mắt, xung quanh lập tức bị biến đổi.
Rõ ràng vừa nãy tôi còn