Khi những cương thi sứt đầu chảy máu kia đi tới bên cạnh tôi, thậm chí là dịch máu não lẫn lộn còn nhỏ cả lên mặt tôi với mùi hôi thối vô cùng khó ngửi.
Tôi cố ép bản thân không được suy nghĩ lung tung.
Lúc này, điều tôi sợ nhất đương nhiên là phải chịu sự tấn công từ những thứ này.
Thế nhưng tôi căn bản không dám nảy sinh suy nghĩ đó.
Bởi vì một khi suy nghĩ này nảy sinh thì nó sẽ trở thành hiện thực.
Thế nhưng suy nghĩ nảy sinh theo bản năng nào dễ kiểm soát chứ?
“Vạn vật đều là giả, vạn vật đều là giả…”
Tôi đọc lầm bầm rồi mở mắt nhìn xung quanh.
Trong mớ thực tế hỗn loạn kia tôi đột nhiên nhớ lại miêu tả về chuông lục giác trong cuốn sổ ghi chép của ông nội.
Chuông lục giác muốn tạo thành ảo ảnh thì nhất định sẽ có mắt trận, nói cách khác ở một nơi nào đó trong ảo ảnh này sẽ có một cái chuông giống y hệt như chuông trên tay của Lăng Linh.
Nếu như có thể tìm thấy chuông trong ảo ảnh này và đập vỡ nó thì có thể phá được thế trận.
Nhưng đã là mắt trận thì chắc chắn sẽ ẩn ở chỗ khó tìm thấy.
Huống hồ chiếc chuông trên tay Lăng Linh nhỏ vô cùng, điều này khiến tôi càng khó tìm thấy nó hơn.
Tôi vừa kiềm chế sự nóng ruột vừa tập trung quan sát tình hình xung quanh.
Lúc này đám cương thi đang bao vây lấy tôi.
Mắt quỷ sau lưng tôi khiến tôi đau tới mức toàn thân run rẩy, nếu muốn tìm được cái chuông trong tình huống này thì đúng là còn khó hơn lên