Điểm duy nhất khác biệt là tam hỏa trên vai người này vô sắc.
Nếu như không phải có dấu vết của sóng lửa thì nhìn còn tưởng là tam hỏa đã bị dập tắt.
“Là…là Tĩnh Đàn pháp sư phải không ạ?”
Mặc dù nhìn đối phương hết sức bình thường nhưng tôi không dám tỏ ra bất kính, tôi đang định hành lễ thì bỗng đổi sang chắp tay, cúi người cung kính.
Ông Tôn ở bên cạnh dường như bị Tĩnh Đàn trấn hồn, hai mắt cứ mở trừng trừng.
Ngoài cái miệng há hốc ra thì ông ấy chẳng nói nổi điều gì.
Nhân lúc hành lễ tôi bèn lẳng lặng quan sát Tĩnh Đàn pháp sư.
Nhìn lần đầu thấy vô cùng bình thường, nhìn lần thứ hai thì khó mà dứt ra được.
Lý do nói là khó dứt ra được là vì vị hòa thượng này càng nhìn càng thấy thú vị.
Dáng vẻ không đẹp không xấu, còn về tuổi tác, nhìn lần đầu cảm giác như hơn hai mươi, nhìn lần nữa thì như ba mươi, đợi khi nhìn hết một lượt thì cảm thấy ít nhất cũng phải hơn một trăm tuổi rồi.
Điều đặc biệt là, rõ ràng là tôi đã nhìn rất kỹ hình dạng của người này rồi nhưng khi tầm mắt tôi rời khỏi khuôn mặt đó thì đầu tôi lập tức quên ngay hình dạng kia.
Khi tôi còn đang day dứt với bề ngoài của người này thì Tĩnh Đàn pháp sư đã ung dung lên tiếng.
“Trương Ly, tôi đã đợi cậu lâu lắm rồi.
Giờ thiên cơ đã tới, tôi nguyện cùng cậu thử một lần”.
Pháp sư