Chương 53
chú ý: Chương này có cảnh hôn và H, mụ Cá đã cố gắng hết sức, thực ra đoạn cuối chỉ là hôn thôi chứ không có tình tiết gì, bỏ cũng k ảnh hưởng
Phương Thành xáchɘđồ mởcửa, vừa mới vào nhà rồi đónglcửa lại, Vu Đồng²đã chạy từ phòng raịnhanh nhưitên bắn. Cô²nhào vàotngười anh, Phương Thành đành giơ haiitay lên cao, sợinước tôm tươi dính vàoingười cô.
Anhicúi đầu, dùng cằmįday day đầu cô, bật cười: “Em[làm gì vậy?”
“Ngửi xemtanh đi làmɘgì.”
“Vậyɘem ngửi được gì rồi?”
Vu Đồng lùi lại một bước, quanịsát anh từ trên xuốngɩdưới với dáng vẻ như Sherlock Holmes: “Anh²đi chợ mua đồlăn… ừm… trước khi đi chợ cònfđi uống trà hả?”
Trên người Phương Thànhɩcó hương trà thoangɩthoảng, người khác cótthể không nhận ra nhưng côtthì rất thính.
Vu Đồng khịt mũi, đúngɩvậy, bây giờịmũi cô rất thính.
Phương Thànhinấu cơm trongrphòng bếp kiểu mở, Vu Đồng tắtɘti vi rồi cầm điện thoại đi đến bàntăn, ngồi xuống một cách rất tựinhiên. Côrkhoanh hai tay đặt trên bàn rồi đặt cằm lên trên, chăm chú xem bộtphim truyền hình đang bật trêntđiện thoạirrồi suy luận tình tiếtlđiều tra.
“PhươnglThành, anh nói xemįtại sao bọn họilại khôngrtìm được hungtthủ nhỉ? Rành rành như thế cơrmà.”
“Bởi vì em cótgóc nhìnịcủa Thượng Đế.”
“Ừm…” Có lí.
PhươngiThành liếc nhìn Vu Đồng đang mải mê xem phim, anhįsai cô: “Vu Đồng, lại đây lấy chiếc túi màu đen ở[ngăn tủ thứ ba bên phải cho anh.”
Côilưu luyến đặt điệnịthoại xuống,įđi đến chỗ[Phương Thành mở ngăn tủithứ ba bên phải rattheo lời ah.
Cô lấy chiếc túi màu đenɩra rồi ngótvào: “Rượu?”
“Ừm. Bà cho²hômtăn tất niên.”
Vu Đồng phấn khích: “Chúng taɩphải uống ạ?”
“Không muốnfuống à?”
Vu Đồngfôm chai rượulvào lòng, muốn chứ, saoflại không muốn, muốn uống lắm luôn í.
Phương Thành nhìn ra suy nghĩ của cô: “Bên trong có hai loại rượu, rượu vang đỏ cùng rượu trắng, em chọn đi.”
Vu Đồng đắn đolhồi lâu, cuối cùngįvẫn chọn rượu vang. Sau đó,įcô đặt chiếc túi giấy có chai rượu trắng ở bên trong sang bên cạnh.
Cô đặt chaiɩrượu đỏ xuống bànrăn rồi lại lon ton chạy đến, cô tìm được hai cái cốc thủy tinh bình thường: “Phương Thành, dùng cốc uống bia được không?”
Phương Thànhɩdịu dàng đáp: “Ừm, emịmuốn uống kiểu gì thì cứ uống kiểu đó.”
Anh Thành biết rõltửu lượng của²cô, có thể nói là khá được. Anh còn nhớ trong bữa dạ tiệcrở Paris, cô đã uống sạch cả bàn rượu củalngười ta nên mới hơi say say, nhưng đầuróc vẫn rất tỉnh táo. Chỉlcó điều sau đó lại bị mệt mỏi, ảnh hưởng của cơn say rất nặng.
Đến khi đồiăn được bày²lên bàn, Phương Thànhikhui nút chai ra, rót một cốc đầylcho Vu Đồng rồi cười[nói: “Hài lònglchưa?”
Cô nhìn chén rượu đầy, gậttđầu: “Hài lòng.”
Vẫn là Phương Thành hiểutcô.
Chén rượu đã kề bênịmôi rồi, Vu Đồngịbỗng nói: “Em uống rượurvang như uống bia có lãng phí không nhỉ? Huống hồ còn là rượu bàfcho, chắc là đắt lắm.”
Phương Thành bóc tôm bỏ vàoįbát cô: “Dù sao cũng phải vào bụng, đúng không?”
Vu Đồng cườirkhúc khích: “Hình như em đã dạy hư anh rồi.”
Anh cưng chiều cườilgật đầu, tiếp tục bóc tôm cho cô.
Vu Đồnglnhướng mày, cầm cốctthủy tinh lên uống một ngụm,fngon hơn rượu uống ở Paris gấp một vạn lần!
“PhươnglThành, ngon lắm, anhtuống đi.”
Phương Thành cầm cốcɩrượu lên nhấp một ngụmịtượng trưng rồi thôi: “Ừm, cũng được.”
Vu Đồng rấtịthích thú.
…
Sau bữa tối, Vu Đồng[xung phong nhận²rửa bát, Phương Thành cũng không cản cô. Anh mặc tạp dề cho cô rồi đi ra ghế sôɘpha ngồi đọc quyển sách[vẫn thường đọc.
Lúc lau khô bát đũa,rVu Đồngɘliếc xéo nhìn chiếc túi giấy màu đen, bên trong vẫn còn một chai rượu trắng, Vu Đồng nuốt nước miếng, cô vẫn muốn uống.
Lòngɩxong xuôi mọi chuyện, Vu Đồngɩcởi tạp dề ra rồi chạy nhảyfđến sau lưng Phương Thành, cô đứng sau ghế sô pha vòng tay ôm cổ anh, hôn chụt lên mặt anh: “Em…”
Phương Thànhikhẽ cười, nói toạc ra suy nghĩ của cô: “Vẫn muống uống hả?”
“Anh thật thông minh!”
Phương Thànhihơi nghiêng mặt qua: “Cảịchai rượu vang vừa nãy đã vào bụng em rồi đó.”
Cô nhanh tríịkiếm cớ: “Tếtịmà…”
Phương Thànhįgập sách lại: “Chờtmột lát đi, để em tiêu hóa đã.”
Vu Đồng thỏathiệp: “Vâng”
Vu Đồng giống như sâu rượuįvậy, một khi đã động vào rượu là không dừng được, trừ phi say bèm. Phải chờ lâu nên côrđi tắm rửa trước, dạo qua phòng tắm một vòng, cô bỗng đổi ý ngâm mìnhįtrong bồn tắm.
Cứ ngâm vậy thôi mà chớp mắt đã qua[một tiếng, đến mứcfPhương Thành đi tới đập cửa phòng tắm, cuống quýt gọi: “Vu Đồng?”
“Dạ? Em đây!”
Phương Thành thởlphào: “Anhɩcòn tưởng em bị ngất.”
Cô vội đáp lại: “Không không không, emɘđang tắm bồn, em ratngay đây.”
Phương Thànhɘbất đắc dĩ lắc đầu day ấn đường, dọa anh sợihết hồn, nếu anh không gõ cửa mà xông thẳng vào thì… Anh cười đành chịu rồi quay lại phòng khách.
Vu Đồng mặc áo ngủɩrộng rãi, sấy tóc gầnɩkhô rồi đi ngoài, bộ áo ngủ này là Phương Thành mua cho cô, nói gìtmà kiểu nam kinh điển, mua một tặng một nên chọn cho cô kiểu nam cỡ nhỏ.
Vu Đồngįchậc lưỡi lắc đầu, cô mặc bộịđồ nam cỡ nhỏ y chang khoác baoịtải, anh cố ý lôi cô tra làm trò cười đấy hả?
Vu Đồng loẹt²xoẹt dép lê đi[vòng qua sô pha đến ngồi cạnh anh, cô cười trộm, bởi vì trên đã đặt sẵn hai chén rượu và chai rượu đế cô đang thòm thèm.
Cô sán lạirhỏi dò: “Emįđã ngâm mình lâu vậy rồi, bây giờ uống được rồi chứ?”
Anh gật đầu: “Ừm.”
Vu Đồng ngồiįkhoanh chân, hai chânfchồngịlên nhau, Phương Thành liếc nhìn cô, cảm thấy dây chằng của Vu Đồng dẻo dai thật, chỉ cần là nơi tựa được thì cô sẽ thích ngồi khoanh chân.
Cô hơi nhắm mắt lại uống một chén: “À… hơi mạnh.”
Nghe côįnói vậy, PhươngịThành cũng cầm chénllên uống một ngụm nhỏ, quả thật là nồng độ cồn khá cao.
Vu Đồng nâng cằm²Phương Thànhɩlên: “Anh uống ítɩthôi, tửu lượng của anh thấp lắm.”
“Tửu lượng củaianh thấp lắm sao?”
Cô gật đầu: “Ừm. Không phải lần trước anh uống rượu với ông đến say bèm hay sao?”
Phương Thành vénrtóc cô: “Lần trước anh với ông uống hết mấy chai đó, tuy nồng độ cồn không cao bằng loại này nhưng cũng là rượu trắng đó.”
Cô cười[lắc đầu: “Ồ~… Nhưng hìnhtnhư ông không say…”
Phương Thành khẽ cười: “Vậy chắctlà tửu lượng của anh thuộc tầm trung.”
Vu Đồng công nhậntchuyện này: “Ừm, anh nói đúng.”
Trong lúc nói chuyện, Vu Đồngįđã uống hết mấy chén, cô[đổi tư thế nghiêng người dựa vào ghế sô pha, gập hairchân lại, nhìn Phương Thànhfchăm chú.
Phương Thànhluống cạn chénịrượu rồi đặt chén không lên bàn, anh chống một tay lên ghế, cũng nghiêngɩngười nheo mắt nhìn cô, rủ rỉ: “Sao vậy? Sao lạilnhìn anh như vậy…”
Mặt Vu Đồng đã ửng đỏ, anh sờịmặt cô, nóng bừng, có lẽ là do đã ngấm rượu vang cộng với việc ngâm lâu trong bồn tắm.
Thất Phương Thành không uống nữa, Vu Đồng cầm hẳn chai rượu lên tu: “Hì hì, anh không uống thì để em uống.”
Phương Thành cưng chiều véo cằm cô: “Ừm, của em hết.”
Vu Đồng đổ rượu vàoɘmiệng, cô nhếch môi cười xấu xa nheo mắt nhìn Phương Thành. Tiếp đó, cô lại giơ chai rượu lên uống một ngụm nhỏ, thừaɘdịp Phương Thành hơi thất thần, cô nghiêng người tới, nhấcɘcằm anh lên, cười xấu xa rồi hôn lên môi anh.
Lọn tóc vẫn còn hơi ẩm của cô phất²qua cổ anh, lành lạnh khiến anh hơi run lên, bàn tay ôm chặtreo cô một cách tự nhiên, đón nhận nụ hôn ngọt ngào mềm mại của cô.
Lúc Vu Đồng rời đi, ánh mắt cô tràn ngập ý cườiɘtrộm. Phương Thành tóm cô lại, Vu Đồng hét lên kinh ngạc, một giây sau, cô đãịngồi trên đùi anh. Đôi mắtịđen láy của cô sáng lấp lánh như saoɩtrời, anh mím môi, ngụm rượu vừa rồi của cô có một nửa đã vào miệng anh.
Anh hỏirvới giọng trầmikhàn: “Vui không?”
Vu Đồng đỏ bừngɩmặt lên, nói lí nhí: “Em thấy anh phân tâm…”
“Có chuyệnlđó sao?” Phương Thànhtdịu dàng nói, anh đưa[tay vén mấy sợi tócrđang xòa trước mắt cô raįsau tai.
Vu Đồng đặtįchai rượu xuống, ậm ờ: “Có mà…” Cô xoalmá anh: “Anh uống chẳng được mấy ngụm cơ mà, saoįmặt lại đỏfbừng vậy?”
Phương Thànhlhơi ngẩn ngơ, anh dùng mu bàn tay chạm lênįmá, đúng vậy… anhįcăn bản chẳng uống là bao… tửu lượng của anh không hề thấp đến mức này…
Hương sữa tắmɘthơm mát trênfngười cô vấn vítįbên mũi anh không tan, Phương Thành nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể tĩnh tâm được. Anh mở mắt ra nhìn lướt qua chai rượultrắng trong tay Vu Đồng.
Phương Thành trầmɩngâm nhíu mày, rượuịnày…
Vu Đồng cười hề hề nâng mặt anhɘlên, lại hôn anh, bờ môi nhỏ xinh khẽ mút, mùi hương quanh quẩn bên mũiɩin sâu vào lòng Phương Thành, tê dại khiến người ta mắc nghiện. Cô thò lưỡi ra liếm quanh môi trên của anh, rồi lại đến môi dưới.
Phương Thành tỉnh táo đẩy cô ra, giọng nói trầm khàn nhuốm màu tình dục: “Vu Đồng, không được uống rượu này nữa…”
Vu Đồng đã say, côlbĩu môi: “Tại sao…” thừa dịp Phương Thành không để ý, côrlại uống một ngụm.
Phương Thành giậtrchai rượu[lại đặt lên bàn: “Được rồi, đến đây thôi…”
Cònrchưa dứt lời, môi Vu Đồng²đã lại in lên, rượu trong miệng cô trút hết sang miệng anh, có một ít rượu trong suốt trượt xuống, ngấm vào quần áo.
Vu Đồng cười tít mắt vì đã đạt được ý đồ: “Ngụm cuối cùng…”
Ánh mắt PhươngɘThành mơ màng, tình cảm trong mắt nóng rực, trùng hợp là vừa rồi, một cúc áo ngủ của Vu Đồng bị bung ra, áo ngủ lệch sangɘmột bên, để lộ xương quai xanh tinh tế và làn da trắng mịn.
Phương Thành ôm chặt cô, tay côivẫn đang ôm má anh, tình cảm trong mắt rực cháy, cô gọi ngọt nào: “Phương Thành…”
Phương Thành cầm cằm cô, lý tríịđã dần rời khỏi. Anh cố kiềmfchế, nhưng cơ thể lại bất giác kề sát lại, mỗi lúc một gần hơn, hô hấpįcũng dần hỗn loạn.
Vu Đồng chạm mũi của mình lên mũi anh, cuối cùng, không gì có thể ngăn[cản được nữa, anh ngậm lấy bờɩmôi cô, tay vòng qua gáy cô, để cô lại gần hơn, bắt đầu lấn lướt.
Anh thò lưỡi ra thăm dò, nhậnfđược sự đáp lại của cô, anhfôm hôn quấn quýt, dịu dàng mút môifcô, lòng bàn tay anh rịn mồ hôi, hơi thở của hai người rối loạn. Vu Đồng bị anh hôn đến mức hơi ngạt thở, cô khẽ đẩy anh ra.
Vu Đồng làm rộnlkhiến anh
Anh hơi dịch sang bên²cạnh một chút rồi xoay người, đặt côidưới thân. Anh hơi nhếch miệng, khuỷu tay chống bênlmặt cô. Phương Thành cúi đầu, ghé vào cô nói thì thầm: “Vu Đồng… emlvẫn tỉnh táo chứ… em biết chúng taiđang làm gì không…”
“Ừm…” Cô đáp.
Phương Thành ngẩng đầu lênịnhìn vào mắt cô, vẫn còn chút tỉnh táo: “Em thật sự tỉnh táo chứ?”
Cô cười hì hì, nói với vẻ tinh nghịch vừa giống như nói linh tinh, vừa giống như vẫn còn chút tỉnh táo: “Hình như… em còn biết sau đó phải làm gì…”
Cô cắn môi dưới của anh rồi lạiįnhả ngay ra, giống như trêu ghẹo vậy.
Phương Thành nhếchįmôi, đôi mắt sâu thẳm đượmtý cười: “Được rồi… Mặc kệ em có tỉnh táo hay không…”
Vu Đồng mơ[mơ màng màng: “Hửm. . .”
Phương Thành cúi người cắnltai cô, thì thầm: “Anh cũng sẽ… không[dừng lại. . .”
Anh vốn định để đăng[kí xong, nhưng bây giờ… mặc dù tiết tấu đã bị trệch rồi, nhưng dường như… như thế cũng không tồi…
Phương Thành vần vò một hồiɩrồi mới buông ra, tai Vu Đồng đã hơi đỏ lên, anh lại ngậm môi cô, tayfcởi cúcfáo ngủ của cô ra, anh đưa tay sờ, cô đang mặc áo lót. Sau khi cởi xong cúc cuối cùng, anh mở rộng áo ra, hôn dọcltừ khóe môi đến cổ, bàn tay chậm rãi đẩy áo lót lên trên, cuối cùng cúi đầu xuống ngậm lấy rồi gặm cắn.
Vu Đồng cong người²lên, cô cắn môi, vừafthấy không quen, lại vừa muốn nghênh hợp: “Ưm.” Cô khẽ rên, đây làfđiều cô chưa từng trải qua, vừa kích thích lại vừa thấy hơi sợ hãi.
Phương Thành lại hôn lên môi cô, bàn tay vẫn đangfvân vêtnơi mềm mại của cô.
Anh thở dốc hỏi cô: “Về phòng nhé?”
Côlôm cổ anh, phóng khoáng nói thì thầm: “Ở đây luôn đi…”
Phương Thành khẽ cườiįnghe theo cô,ịanh dịu dàng, thành thạo cởi quần áp vướng víu trên người cô và anh đi. Vu Đồng ngượng ngùng muốn che lại, nhưng hai tay lại bị Phương Thành giữtở trên đầu…
*** Chú ý: (MỤ CÁ 16 TUỔI ĐỘC ÁC KHÔNG EDIT CẢNH H, AI ĐỌC ĐƯỢC CONVERT THÌ ĐỌC) (thực ra là có sửa lại cho dễ đọc hơn 1 xíu, 1 xíu thôi)
Thẳng thắn gặp nhau,ɩPhương Thành trầm xuống thân, tách ra Vu Đồng hai chân, tay thăm dò phía dưới, xoa lên nơi tư mật nhất củatVu Đồng, người Vu Đồng cứng đờ, hơi mâu thuẫn, Phương Thành ngậm môi cô, làm sâu sắc lực độ. Vu Đồng khó chịu, lời nói đều bị không có ở giữa răng môi, cảm giác khác lạ dưới thân càng ngày càng phóng đại.
Phương Thànhɩcảm thấy ngón tay ướt át, biết Vu Đồng thích ứng rồi, thân thể chuẩn bị kỹ càng rồi. Anh dừng lại động tác, hai tay chống bên mặt nàng, “Vu Đồng, em nhịn một chút. . . Liền đi qua rồi. . .”
Vu Đồng sợ hãi, run rẩy: “EM. . . A. . .”
Phương Thành kề sát thân thể của cô, từng tấc từng tấc vùi sâu chính mình vào trong cơ thể cô, Vu Đồng chống cự, đẩy anh, cơ thể bất giác cong lên, “Đau. . .”
Phương Thành chế²trụ eo cô, ngăn chặn môi của cô, toàn bộ chui vào, Vu Đồng cứng ngắc, ngoại trừ tùy ý Phương Thành hành động, căn bản không biết làm sao bây giờ, nàng nghẹn ngào giống như con mèo nhỏ.
Thân thể hai người phùihợp, mồ hôi ướt át lấy lẫn nhau, Phương Thành rung động, mài, khuếch trương, cướp đoạt ý thức Vu Đồng.
Hồi lâu, từng đợt dậy sóng nghiền qua, Phương Thành đem chính mình càng sâu vùi vào Vu Đồng trong cơ thể.
Cảm giác khẩn trương kích thích không ngừng lan tràn trong lòng Vu Đồng, cô cuộn lên ngón chân, thừa nhận sự nóng bỏng của Phương Thành, cho đến khi cũng không nhịn được nữa, côirun rẩy,ɩngâm nga, sa vào tầng mây, mất phương hướng mê võng.
Ánh đèn u ám, căn phòng tình nhiệt bất giác ngủ. . .