Edit: Mạn
beta: Cá
Vu Đồng chạy tới trước thang máy, ngón tay không ngừng ấn nút xuống, âm thanh ấy vang vọng nơi vách tường, lộ ra vẻ gấp rút bất lực.
Vu Đồng nước mắt giàn giụa, đáy mắt ngập tràn sự hận thù.
Con số màu đỏ trên thang máy nhảy lên nhưng không sao tới được tầng này.
“Vu Đồng.” Người vừa mới đứng ở cửa lúc nãy đuổi tới, nắm thật chặt cổ tay cô.
Vu Đồng hất ra, không thèm nhìn anh lấy một cái.
Người nọ dồn sức kéo một cái, Vu Đồng buộc phải đối mặt với anh, cô thở phập phồng mở to hai mắt ra, sau khi thấy rõ là ai, đầu tiên, cô giật mình, sau đó chuyển sang nghi hoặc.
Người nọ nghiêm nghị hỏi: “Tỉnh táo lại chưa?”
Vu Đồng nức nở: “Hàn… Hàn Húc?”
Hàn Húc thở phào kéo cô quay lại: “Về thôi nào.”
Vu Đồng giãy giua: “Em không muốn!"
Hàn Húc quay đầu sang, giọng ép buộc: “Anh nói, về."
Vu Đồng bị ánh mắt của anh ta dọa sợ.
Cô cắn môi, cứ thế bị đưa về phòng của ông cụ.
Hàn Húc gần như là ném Vu Đồng vào phòng.
Sau khi đứng vững, vẻ mặt cô ngập tràn vẻ ấm ức, cũng bớt đi vẻ ngúng nguẩy lúc nãy.
Hàn Húc đóng cửa đánh “rầm" một tiếng.
Anh đút tay vào túi quần âu, tựa vào cửa nhìn bóng lưng ủ rũ kèm chút không cam lòng của Vu Đồng.
Ông cụ thở dài, bước tập tễnh về phía Vu Đồng.
Thấy vậy, cô tiến lên mấy bước đỡ ông, lo lắng hỏi: “Ông nội, chân ông sao vậy?"
Ông cụ liếc cô một cái rồi nói với vẻ tủi thân như trẻ con: “Còn không phải tại lúc nãy muốn đuổi theo mày hay sao? Kết quả đứng lên gấp quá, lại có tuổi rồi nên chân bị chuột rút."
“Ông nội, để cháu dìu ông lên ghế số pha." Vu Đồng đỡ cánh tay ông đi về phía ghế số pha.
Ông cụ ngồi xuống, Vu Đồng quay người sang nhìn Hàn Húc nhưng khóe mắt lại liếc ông cụ.
Cô hỏi dòi: “Hàn Húc, anh quen ông nội em à?"
Đôi tay đang đấm chân của ông cụ khựng lại, xong rồi xong rồi xong rồi...
Hàn Húc thản nhiên gật đầu: “Ừ, anh ở phòng bên cạnh, là hàng xóm của ông nội em."
Vu Đồng gật đầu, hình như trước kia anh từng nói với cô chuyện anh đang ở khách sạn.
Vu Đồng khoanh hai tay trước ngực, đi tới trước mặt anh, nhướng mày: “Anh tìm ông nội em có chuyện gì?"
Hàn Húc: “Sang chơi thôi."
"À - sang chơi cơ à ~" Vu Đồng thuận theo, có chó nó tin ấy, cô tức giận: “Anh coi em là đứa ngu à?"
Hàn Húc không nói gì, mặt không biểu cảm.
Ông cụ vội vàng chen lời: “Nhóc con, nói năng kiểu gì đấy, nào nào nào, mau qua đây, người tới là khách, sao mày lại để người ta đứng cửa thế kia?"
Vu Đồng cau mày, giậm bình bịch quay về ghế salon, ngồi phịch xuống như để xả hết cơn giận ra, chân vắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn
Hàn Húc như đang dò xét, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của anh.
Hàn Húc bình tĩnh tới ngồi bên cạnh Vu Đồng, cô liếc anh ta một cái rồi dịch mông về phía bên phải ghế số pha với vẻ ghét bỏ.
Hàn Húc liếc nhìn phản ứng của Vu Đồng, vừa buồn cười vừa tức, thì ra vừa rồi anh làm người tốt uổng công rồi sao? Anh khom người, lấy quả bưởi trên bàn trà, tách một múi rồi tỉ mỉ bóc ăn.
Vu Đồng hếch cằm nhìn anh: “Anh tưởng chỗ này là nhà anh à? Sao anh lại ăn bưởi của ông em."
Ông cụ ngượng ngùng nói: “Nhóc con, bưởi đó là Hàn Húc mua."
Vu Đồng lầm bầm: “Đã cho thì là của người khác rồi..."
Bây giờ cô đang giận mà không có chỗ xả, Hàn Húc đúng lúc đụng phải họng súng của cô thì chỉ có thể làm bia ngắm cho cô mà thôi.
Hàn Húc cong môi, khẽ cười không nói gì.
Vu Đồng hít sâu, muốn nói gì đó với ông nhưng lại vướng Hàn Húc ở đây, nói gì cũng không tiện.
Vả lại, rốt cuộc Hàn Húc tới tìm ông có việc gì, thần thần bí bí, hai người họ nhất định là có chuyện giấu giếm nàng.
Vu Đồng khom người, chậm rãi tách một múi ra từ nửa quả bưởi, học theo dáng vẻ của Hàn
Húc mà bắt đầu ăn.
Ông cụ ngồi bên cạnh nở nụ cười như có như không.
Hàn Húc lén nhìn Vu Đồng, đó không phải là bóc mà quả thật là đang bóp, Hàn Húc không biết phải làm sao, bèn đưa múi bưởi mình đã.
bóc cẩn thận cho cô.
Vu Đồng nhìn chằm chằm múi bưởi Hàn Húc đưa: “Sao thế? Hạ độc à?”
Hàn Húc không nhanh không chậm nói: “Nhìn em lửa giận lớn quá, đi hạ hỏa.”
Vu Đồng bĩu môi nhận lấy rồi cho vào miệng, miệng cô đầy ứ, nhai ngấu nghiến.
Cô nuốt xuống: “Ông nội, hai người thân lắm à?”
Ánh mắt ông cụ lơ lửng, ông cầm điều khiển mở Tv để giảm bớt sự lúng túng: “À, mới gặp mấy lần thôi.”
Quả thật là số lần ông gặp Hàn Húc cũng không nhiều.
“Anh ấy với ông không thân quen mà lại cho ông bưởi sao?”
“Hàng xóm mà…”
“Hai người quen nhau như thế nào?”
Vu Đồng hỏi đúng điểm quan trọng, tuy cô từng nhắc đến Hàn Húc trước mặt ông cụ, nhưng hai người họ chưa từng gặp, càng không có chuyện đến chào hỏi tặng hoa quả.
Ông cụ cười ha hả: “Có hôm đi ra khỏi cửa gặp được.”
Vu Đồng lạnh lùng: “Hàn Húc không phải loại người thấy ông đi ra khỏi cửa là sẽ nhiệt tình chào hỏi, anh ấy sẽ đi thẳng mà không thèm liếc ông lấy một cái.”
Ông cụ cười một cách lúng túng.
Hàn Húc lại đưa cho Vu Đồng vài múi bưởi đã được bóc cẩn thận, có người bóc không công thì cô cũng chẳng ngại, ăn mới phải, tội gì phải gây khó dễ với đồ ăn chứ.
Hàn Húc thản nhiên nói: “Là anh chủ động tìm ông Vu.”
Vu Đồng: “Tìm ông nội em làm gì?”
“Sờ xương.”
Vu Đồng khinh bỉ: “Em cầu xin anh cho sờ nhưng anh có chết cũng không cần, giờ lại tìm ông nội em để sờ xương sao?”
“Ừ.”
“Hàn Húc, đầu óc anh bị chập mạch rồi à?”
“…”
Lời nói dối này của Hàn Húc khiến anh cũng cảm thấy đầu mình bị chập mạch rồi, nếu đã nói rồi thì anh cũng chỉ có thể nói dối cho trót thôi: “Kỹ thuật của em không ổn lắm.
anh tin tưởng ông n…” Lời của anh kẹt ở cổ họng, anh vội vàng sửa lại: “Ông Vu hơn.”
Vu Đồng hắng giọng: “Anh đừng để ông em sờ thì hơn, ông…”
Hàn Húc bình tĩnh: “Ông