Edit: Cá xinh đẹp
Cũng không biết đã qua bao lâu,Hàn Húc vỗ cánh tay Vu Đồng, anh cười bất đắc dĩ nói: “Siết chặt quá, anh sắp ngạt thở rồi.”
Lúc này, Vụ Đồng mới buông anh ra.
Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, mỉm cười với anh.
Hàn Húc đứng dậy cúi đầu nhìn Vu Đồng: “Đi thôi,sang phòng bên cạnh.
Ông có điều muốn nói với em.”
“Điều gì?”
Hàn Húc chỉ nói: “Có lợi cho em."
Hai người đi sang phòng bên cạnh.
Ông cụ đang ngồi xem TV, bên cạnh giỏ hoa quả ở trước mặt có một hộp gỗ nhỏ.
Hàn Húc và Vụ Đồng vừa mới bước vào, ông cụ đã tỏ vẻ điềm tĩnh, nhưng khóe mắt lại lén nhìn phản ứng của hai người.
Ông thầm thở phào,
Ừm,xem ra là đã giải quyết êm thấm rồi.Vừa nãy ông còn lo liệu bọn họ có ầm ĩhay không.
“Ông.” Vụ Đồng xụ mặt gọi ông.
Ông cụ cười khà khà: “Nhóc con hả, nào nào nào, ông có cái này cho mày này." Ông cụ chỉ sợ cô ghi sổ thù vặt chuyện ông giấu giếm cô.
Vụ Đồng bĩu môi đi đến bên cạnh ông cụ: “Cái gì mà thần thần bí bí vậy?"
Ông cụ kéo Vu Đồng xuống ngồi cạnh rồi cầm chiếc hộp gỗ nhỏ ở trên bàn lên.Ông nhét nó vào tay cô,bảo cô tự mở ra xem: “Xem đi."
Vụ Đồng không hiểu,gì mà thần bí quá vậy?Cô cúi đầu bật chiếc chốt đã rỉ sét loang lổ rồi mở nắp hộp ra, bên trong có một tấm vải đỏ đã cũ nát.
Vụ Đồng sờ lên,bên trong tấm vải có thứ gì đó.
Cô liếc nhìn ông cụ, sau đó mở tấm vải ra.
“òa..” Vụ Đồng hơi giật mình,là một chiếc nhẫn ngọc, được buộc bằng một sợi dây đỏ,nhìn thì chắc là để đeo cổ.
Ông cụ rủ rỉ nói: “Ông đã tìm chiếc nhẫn này mười mấy năm rồi.
Hồi trước cuối cùng cũng tìm được.
Bố mày giấu nó ở trước mộ bà nội mày, giấu kĩ thật đó."
Trùng hợp là lần trước lúc ông về bái mộ tổ dịp Tết, ông đã phát hiện ra trước bia mộ của vợ mình có chôn gì đó.Mấy ngày trước đó vừa hay mưa to nên đất bị nước mưa xối đi, để lộ chiếc túi đó ra.
Vu Đồng nheo mắt nhìn chiếc nhẫn ngọc cực kì bình thường ấy: “Ông ơi, đây là món đồ mà trước kia ông từng nói vẫn luôn tìm kiếm đấy ạ?” Bởi vì chiếc nhẫn ấy mà ông còn mượn cả tuổi thọ của kiếp sau.
Ông cụ gật đầu, thản nhiên nói: “Ừm, mỗi lần ông đi du lịch đều là để tìm chiếc nhẫn sứt sẹo này.
Mệt chết tấm thân già lẩm cẩm này rồi.”
Vụ Đồng ngẩn người, cô vẫn cho rằng ông chỉ đi du lịch, không ngờ lại là vì cô...
Vụ Đồng thì thầm: “Ông..."
Ông cụ thấy Vu Đồng hơi đa sầu đa cảm liền vội vàng chuyển chủ đề, cười hề hề nói: “Nhìn bố mày giấu cái nhẫn sứt sẹp này đi,mày nói xem có tức không cơ chứ?"
Vụ Đồng cũng toét miệng cười xuề: “Vâng...!Bố xấu xa...”
Ông cụ cười sảng lãng: “Nghe Hàn Húc nói hôm nay là sinh nhật mày.
Vậy thì cái này cứ coi như là quà sinh nhật ông tặng mày đi.”
Vu Đồng gật đầu cười yếu ớt.
Cô rất thích.
Cô lặng lẽ ngắm nghía chiếc nhẫn rồi bỗng “a” lên một tiếng.
Cô quay sang nhìn Hàn Húc đang ngồi ở bên cạnh: “Anh, có phải lúc trước anh từng đưa cho chị Tôn một đồng tiên buộc dây đỏ phải không?”
Hàn Húc gật đầu: “Ừm, là của mẹ để lại cho anh nên anh đưa nó cho Hàm Uyển.”
Vụ Đồng gật đầu.
Cô giơ chiếc nhẫn màu xanh thẳm trong tay lên: “Ông ơi, chiếc nhẫn này và đồng tiền ấy là một đôi ạ?”
Ông cụ lắc đầu: “Không phải, chúng chỉ đều là đồ của nhà họ Vu thôi, nhưng công dụng thì khác nhau.”
Vụ Đồng tiếp lời: “Đồng tiền ấy có thể khiến cho thầy sờ tốt không nhìn thấy số mệnh của người đó.
Còn chiếc nhẫn này thì để làm gì ạ?"
Ông cụ liếc nhìn Hàn Húc, hắng giọng nói với vẻ úp úp mở mở: “Để dành riêng cho mày dùng, ở nhà họ Vu..." Ông cụ dừng lại, tựa như đang suy nghĩ lời nói tiếp theo, sau đó nói mạch lạc: “Ở nhà họ Vu, con gái mà biết sỜ xương sẽ khá là khó sinh đẻ, đeo cái này vào thì sẽ tốt hơn.”
Vụ Đồng vẫn lơ mơ, nhưng dù sao thì đồ mà ông đưa cho cô thì chắc chắn là đồ tốt rồi.
Cô đeo sợi dây đỏ lên cổ rồi cúi đầu nhìn,hơi vướng
Víu thật.
Bây giờ trên cổ cô vừa đeo chiếc nhẫn ngọc buộc chỉ đỏ, vừa đeo sợi dây chuyền bạc có mặt hồ lô bằng ngọc màu hồng phấn.
Ánh mắt Hàn Húc quét qua sợi dây chuyền hồ lô màu hồng phấn tinh xảo này.
Anh hơi nhíu mày: “Vụ Đồng, đừng đeo sợi dây chuyền hồ lô này nữa.”
Vụ Đồng hoang mang: “Tại sao?”
Hàn Húc liếc ông cụ, định nói gì đó thì lại bị ông ngăn lại: “Cứ đeo đi, cứ đeo đi.
Chỉ là nhìn trên cổ mày đeo nhiều thứ như vậy nên sợ mày mỏi
Cổ thôi."
Vụ Đồng bật cười: “Hình như đúng thế thật.
Nhưng sợi dây chuyền hồ lô này là đồ mẹ để lại cho cháu,cháu không muốn gỡ xuống."
Nghe Vụ Đồng nói như vậy, Hàn Húc im lặng,ông cụ cũng không nói gì thêm.
Mà Vụ Đồng thì lại không để ý tới vẻ mặt hơi cứng lại của hai người.
Trò chuyện thêm một lúc lâu, Vu Đồng xem giờ,đã không còn sớm nữa.
Cô sờ chiếc nhẫn: “Được rồi, ông nội, anh,em về trước đây."
“Ừm, đừng để cháu rể đợi lâu." Ông cụ cười hiền từ.
“Ồ, sao ông biết là Phương Thành đưa cháu tới.”
Ông cụ nói với vẻ biết tỏng: “Với dáng vẻ không giấu được suy nghĩ này của mày thì chắc chắn là Phương Thành phải lo lắng rồi.
Đã vậy thì sao nó có thể yên tâm để mày tới đây một mình được.”
Vụ Đồng ngượng ngùng cười một tiếng.
Cô mím môi rồi nói: “Ông,cảm ơn ông..."
Ông cụ khẽ cười: “Cảm ơn cái gì, ai bảo ông là ông nội của mày chứ.”
Vụ Đồng lại quay sang nhìn Hàn Húc: “Anh..."
Hàn Húc cười khẽ: “Vu Đồng, đi đường cẩn thận.”
“Vâng.
Em sẽ cẩn thận mà anh..." Mặc dù bây giờ cô vẫn chưa quen gọi “anh” ,nhưng cô đang cố gắng, gọi nhiều rồi sẽ thành quen thôi.
Sau khi Vu Đồng rời đi, ông cụ và Hàn Húc đều thở dài, ông cháu tâm linh tương thông.
Hàn Húc nhíu mày: “Ông ơi,ông thật sự không định nói cho Vu Đồng sợi dây chuyền hồ lô ấy hoàn toàn không phải đồ mẹ để lại cho em nó hay sao?"
Ông cụ khoát tay: “Được rồi, nó đã mang hơn hai mươi năm rồi,để cho nó làm kỉ niệm cũng được.”
Hàn Húc lo lắng: “Mặc dù mặt hồ lô ấy đã vô dụng rồi nhưng nó vẫn là đồ xấu, hồ lô bằng ngọc màu hồng phấn gì chứ, rõ ràng là huyết ngọc hồ lô."
Ông cụ trầm ngâm, huyết ngọc hồ lô...
Lúc ông bế Vụ Đồng về, cô đã siết chặt trong tay mặt hồ lô ấy rồi, vừa lấy ra là cô lại khóc.
Không còn cách nào khác, ông đành phải đeo lên cho cô.
Ông cụ thản nhiên cười: “Không sao hết,mặt hồ lô ấy đã vô dụng rồi."
Thái độ này của ông cụ khiến Hàn