Vu Đồng nhìn ánh mắt cô đơn của Hàn Húc, cô biết có thể sinh một đứa con với người mình yêu hạnh phúc đến dường nào, nhưng anh trai cô lại không thể.
Vu Đồng đưa tay ra sau cổ, tháo nút thắt rút của sợi dây chuyền đỏ ra, muốn lấy chiếc nhẫn xuống cho Hàn Húc.
Hàn Húc vỗ nhẹ lên tay cô, lắc đầu: “Vu Đồng, vô dụng thôi, nếu em đã đeo sợi dây chuyền này rồi thì nó chính là của em, cho người khác đương nhiên cũng vô dụng thôi.”
Vu Đồng bất lực rút tay về: “Sao lại như thế… Sẽ có tác dụng thôi…”
“Nó đã mang tinh khí của em thì chính là vật của em.
Em nhìn màu sắc của chiếc nhẫn đi, có phải là đã nhạt hơn trước kia rất nhiều không?”
Vu Đồng cúi đầu nhìn, màu xanh thẫm vốn có lúc này đã nhạt hơn trước đó một ít: “Tại sao…”
“Đến khi nó cũng mất hẳn màu giống huyết ngọc hồ lô thì nó sẽ không còn tác dụng.
Có điều xem ra, chí ít thì trong vòng mười năm nữa nó sẽ không mất hẳn màu đâu.
Nhân lúc còn trẻ, nếu muốn sinh thì sinh thêm mấy đứa với Phương Thành đi.”
Vu Đồng cắn môi: “Anh… Tại sao lại đưa cho em… Anh có thể đưa mà chị Tôn mà…”
Hàn Húc cười yếu ớt: “Em là em gái anh.”
Trước khi Tôn Hàm Uyển xuất hiện, Vu Đồng và ông cụ chính là niềm tin khiến anh gắng gượng sống tiếp.
Hàn Húc sửa lại quần áo rồi đứng dậy hỏi: “Phòng sách ở đâu?”
Vu Đồng ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa bên cạnh cửa sổ sát đất.
Hàn Húc nghiêm túc: “Anh đi nói chuyện với Phương Thành.”
Vu Đồng gật đầu.
Hàn Húc đi vào phòng sách, Vu Đồng không biết anh đã nói gì với Phương Thành, không có tiếng cãi vã, không có tiếng đánh nhau, căn phòng vô cùng yên tĩnh.
Một hồi lâu sau, Hàn Húc mở cửa ra, anh nói với Vu Đồng: “Vu Đồng, anh đi đây.
Qua tuần sau anh có món quà muốn tặng em.”
“Quà ạ?”
Anh trai đã cho cô nhiều thứ lắm rồi.
Những thứ anh hi sinh vì cô, cả đời này cô cũng không trả hết được.
“Ừm, ngày mai chờ điện thoại của anh.”
Vu Đồng ngoan ngoãn gật đầu.
Hàn Húc đi xuống dưới nhà, Tôn Hàm Uyển đang chờ anh ở trong xe.
Cô khẽ hừ lạnh: “Anh đi lâu vậy? Đưa Cừu Vui Vẻ về rồi hả?”
“Ừm, nói một số chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Không có chuyện gì.”
Tôn Hàm Uyển: →_→ Con mợ nó, anh giỡn em đấy hả?
Hàn Húc cười khẽ rồi bỗng nói: “Hàm Uyển, chúng ta kết hôn đi.”
Bàn tay Tôn Hàm Uyển đang nghịch điện thoại bỗng khựng lại, cô sững sờ, sau đó ném cho anh một chữ: “Cút!”
Hàn Húc nhếch môi cười.
…
…
Tối nay, Vu Đồng ngủ trên ghế sô pha, tay vẫn còn nắm chặt chiếc nhẫn đeo cổ.
Cô mơ thấy rất nhiều chuyện, rất nhiều người.
Trong số những ấy có ông nội, có mẹ, có anh trai, điều tiếc nuối duy nhất chính là không có bố của cô.
Điều này thật sự lại một lần nữa chứng thực chuyện sau khi thầy sờ cốt chết, cô sẽ không thể nhìn thứ bất cứ điều gì liên quan đến ông từ người khác.
Cô hận Ôn Tú nhã nhưng vẫn một điều mà cô muốn cảm ơn bà, đó chính là thông qua bà, lần đầu tiên cô được nhìn thấy dáng vẻ của mẹ, một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, vẻ đẹp tràn đầy sức sống, không giống với cô.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, có người ôm cô vào lòng.
Cô hơi hé mở mắt ra, thấy là Phương Thành, cô lim dim gọi anh: “Phương Thành…”
Phương Thành hôn lên mắt cô: “Anh không sao, ngủ đi…”
Vu Đồng đưa tay sờ cằm lên, râu đã mọc lún phún hơi gai gai.
Cô quay sang, ngày mới đã vừa lên bên ngoài cửa sổ, có vẻ là năm, sáu giờ sáng: “Anh đã không ngủ cả đêm rồi…”
Phương Thành áp mặt lên trán cô.
Cả đêm nay, anh đã suy nghĩ rất nhiều, Hàn Húc nói với anh, nếu anh còn tiếp tục như vậy thì anh không có tư cách ở bên cạnh Vu Đồng.
Vì bảo vệ anh mà cô đã nuốt tất cả mọi chuyện vào bụng, chịu đựng một mình suốt ba năm, rồi lại lấy hết can đảm mà trở về bên cạnh anh.
Nếu anh còn tiếp tục như vậy thì xứng đáng với ai? Anh làm vậy để cho ai xem?
Giọng Phương Thành khản đặc: “Vu Đồng, xin lỗi…”
Vu Đồng nhắm mắt lại, lòng bàn tay vuốt ve vằm anh, khẽ lắc đầu.
Phương Thành nói tiếp: “Vu Đồng… anh sẽ không buông tay em.
Nếu em muốn rời đi thì hãy mang anh theo.”
“Sự ra đời của anh đã gây ra cuộc đời đau khổ như vậy cho em.
Điều duy nhất anh có thể bù đắp cho em có lẽ chính là tình yêu toàn tâm toàn ý dành cho em hết nửa đời sau.
“Bù đắp… hai chữ này nghe thật nông cạn, nghe có vẻ vô trách nhiệm, có vẻ muộn màng vô dụng… người ta nói mất bò mới lo làm chuồng thì đã muộn…”
“Nhưng anh cảm thấy, mất bò mới làm chuồng vẫn chưa muộn.
Tất cả những chuyện mà bà nội đã làm đều xuất phát từ nguyên nhân ở anh, ở nhà họ Phương.
Anh mới là người đáng xuống địa ngục nhất.
Anh sẽ không tha thứ cho bà, sẽ không tha thứ cho bản thân, đương nhiên cũng sẽ không cầu xin em tha thứ.
Em có hận thù thì anh mới dễ chịu hơn một chút.”
Phương Thành lại hôn lên mặt cô.
Điều anh muốn nói quá nhiều, quá sâu, có những điều không lời nào có thể diễn tả được.
Nước mắt anh rơi xuống mặt Vu Đồng, cũng rơi vào trong tim cô.
Giọng Phương Thành run run: “Vậy nên Vu Đồng… Em hãy cho anh một cơ hội làm chuồng nhé?”
“Làm chuồng gì chứ…” Vu Đồng khẽ cười bất đắc dĩ, lệ ướt hoen mi, cô hơi nâng đầu dậy hôn lên khóe môi anh.
Đời người vốn là vở kịch trường khôi hài, giống như người ta uống nước, ấm lạnh tự biết.
Có thể là vui thì vẫy gọi, khổ thì quở trách, hoặc chuyện vui thì làm, chuyện buồn thì tránh.
Nếu không thể rời đi, nếu đã yêu sâu sắc thì cứ giày vò lẫn nhau mà hạnh phúc sống cả đời, có gì là không thể chứ.
*
Lúc Phương Thành nghỉ việc ở tổ thư họa, bắt đầu đi làm ở tập đoàn, ngày nào cũng đi sớm về trễ.
Vu Đồng không biết anh đang bận việc gì nhưng cũng đoán được đại khái có lẽ tập đoàn đã gặp phải chuyện lớn gì đó.
Vu Đồng đang bán hàng online ở nhà thì điện thoại đổ chuông.
Cô nghe máy, là Từ Kiến.
“Chú Từ ạ, có việc gì sao?”
Từ Kiến hơi khó xử: “Cô Vu, chờ A Thành về nhà, có thể bảo nó nghe máy giúp tôi được không?”
Vu Đồng nhíu mày: “Sao vậy ạ?”
Từ Kiến thở dài nói: “Lão phu nhân… Có lẽ bà ấy sắp không qua khỏi rồi… chắc chuyện chẳng mấy nữa đâu… Nhưng A Thành không nghe máy… Bất kể là di động hay điện thoại ở phòng làm việc, nó đều không nghe.
Tôi đi tìm nó mà nó cũng không gặp.”
Vu Đồng hiểu, Phương Thành không thể nào tha thứ cho hành động của bà.
Vu Đồng nhíu mày: “Không phải bà ấy vẫn luôn rất khỏe mạnh hay sao?”
“Thật ra sức khỏe của lão phu nhân đã không ổn từ lâu rồi.
Chỉ là hiềm nỗi bà Hứa vẫn còn nên mới không nói với người nhà.”
Vu Đồng nghĩ ngợi rồi nói: “Vâng, cháu sẽ chuyển lời giúp chú.”
…
…
Buổi tối, Vu Đồng bưng cốc trà đi vào phòng sách, Phương Thành đang cau mày chăm chú nhìn màn hình máy tính.
Thấy Vu Đồng, anh lập tức tươi tỉnh, cười nói: “Vẫn chưa ngủ à?”
“Không ngủ được…”
Phương Thành kéo cô lại, để cô ngồi lên đùi anh: “Sao vậy?”
Vu Đồng cụp mắt: “Gần đây anh bận gì vậy? Lúc nào cũng thấy anh cau mày đăm chiêu.”
Phương Thành nhìn chằm chằm biểu đồ số liệu trên màn hình máy tính: “Dường như Phương Quân muốn bán hết cổ phần trong tay nó đi, vậy thì có lẽ cổ đông lớn nhất của tập đoàn sẽ không còn là nhà họ Phương nữa.
Sau này, tập đoàn Phương thị phải đổi tên rồi.”
Vu Đồng hiểu, tập đoàn này là tâm huyết của ông cha nhà họ Phương để lại đến giờ.
Thứ mình khổ cực gầy dựng lại rơi vào tay người khác có khác gì để con mình rơi vào tay kẻ khác chứ.
“Vậy có cách nào giải quyết không?”
Phương Thành lắc đầu: “”Không có, trừ phi Phương Quân không bán nữa.”
Vu Đồng nghiên cứu số liệu trên màn hình máy tính, không ngờ cổ phần của Phương Thành, của Ôn Tú Nhã và của bố Phương Thành – Phương Dương cộng lại vẫn không nhiều bằng cổ phần trong tay Phương Quân.
Xem ra trước kia, tập đoàn Phương thị từng bị tổn thất nặng nề, nhà họ Phương đã bán không ít cổ phần trong tay, dẫn đến cuối cùng những cổ phần này bị Hứa Tuệ Tâm mua lại, rơi vào tay Phương Quân.
Vu Đồng thở dài, cô không giỏi những chuyện này, không giúp gì được cho Phương Thành.
Vu Đồng thở dài, nghĩ đến chuyện Từ Kiến nhờ, cô chần chừ lên tiếng: “Phương Thành… Bà nội sắp không qua khỏi rồi.
Anh không đi gặp bà lần cuối sao?”
Phương Thành lặng thinh.
Vu Đồng ôm mặt anh: “Phương Thành, anh đi đi, em