Sáng sớm, Tiêu Chiến ra ngoài mua bánh bao, lúc về anh thấy Vương Nhất Bác đã tỉnh dậy ngồi ngẩn người trên giường. Những lúc thế này nhìn cậu không có vẻ lạnh lùng nữa, trông giống như em bé. Tiêu Chiến vui vẻ trong lòng, mang đồ ăn sáng vào để lên trên bàn ăn, nói với Vương Nhất Bác:
- Mua cho cậu bàn chải, đánh răng đi rồi ăn sáng, khăn mặt mới cũng ở trong đó rồi.
Vương Nhất Bác mệt không nói nổi, lết thân xác mỏi nhừ đi vào nhà vệ sinh. Cậu thấy khó chịu trong người lắm, nhưng không muốn để cho Tiêu Chiến biết. Hôm qua cậu vẫn có thể nói chuyện, nhưng hôm nay... Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt sưng húp của mình trong gương, nhăn mặt một cái, há miệng định thử kêu a a vài tiếng thì tuyệt thật, mất tiếng luôn rồi. Hậu quả của việc uống rượu nặng có hát karaoke.
Vương Nhất Bác chậm chạm bóc bao bàn chải mới, bóp lấy kem đánh răng, đưa lên miệng chậm rãi cọ cọ. A, thích Tiêu Chiến thật đấy.
Vương Nhất Bác vừa đánh răng vừa nghĩ vẩn vơ, hoàn toàn quên đi cảm giác ghê tởm khi Phạm Linh Hồng chạm vào cậu hôm qua. Đánh răng xong còn nhìn chằm chằm cái bàn chải màu đỏ của Tiêu Chiến, lại nhìn sang cái bàn chải màu xanh lá cây của mình, ngốc nghếch đem bàn chải của cậu chạm vào của anh một cái, sau cùng quyết định để chung chúng vào cái lọ.
Vương Nhất Bác đi ra ngoài thì Tiêu Chiến nhìn cậu, anh có vẻ sốt ruột đứng dậy cầm quần áo đi vào trong nhà vệ sinh để thay. Vương Nhất Bác không cảm xúc đi đến ổ mèo của Hạt Dẻ, bế nó lên, thì thầm:
- Đã lâu không gặp. Vẫn không thay đổi nhỉ tiểu thư, lười quá.
Hạt Dẻ kêu meo meo như phản đối, Vương Nhất Bác dùng má cọ cọ lên đầu Hạt Dẻ cũng kêu meo meo nói chuyện với nó. Tiêu Chiến thay quần áo xong ra ngoài thấy Vương Nhất Bác vẫn còn đang chơi với mèo mà đồ ăn sáng trên bàn đã sớm nguội mất rồi. Anh liền bực mình nói:
- Đừng nghịch nữa, mau ăn sáng đi, nguội hết rồi kìa. Người ta đã mất công đi mua cho rồi mà còn...
Vương Nhất Bác cười cười ngoan ngoãn thả Hạt Dẻ xuống, nhưng vẫn còn lưu luyến nũng nịu kêu meo meo với nó.
- Chút nữa tôi có lớp dạy kèm rồi, cậu ăn đi xong tôi gọi xe cho cậu.
Vương Nhất Bác gật đầu, đi rửa tay, ngồi nghiêm chỉnh trên bàn cầm bánh bao lên gặm. Ừm, nhân đậu đỏ rất ngọt.
- Anh cho em vay tiền, ngày mai em trả lại.
Tiêu Chiến nghe cậu nói thế liền cau mày:
- Không đáng kể, không cần trả lại, điểm đến của cậu ở đâu?
Vương Nhất Bác vừa định nói, Tiêu Chiến đã đưa điện thoại cho cậu, quay lưng mở tủ quần áo: "Tự nhập địa chỉ đi."
Vương Nhất Bác gật đầu, nhưng mà lúc Tiêu Chiến quay đầu nhìn lại thì lại thấy Vương Nhất Bác ngước đôi mắt ủy khuất nhìn anh. A, cái tên này lại giả vờ đáng thương gì nữa?
- Em chưa kịp ấn chữ thì màn hình tắt mất, em không biết mật khẩu điện thoại của anh.
Tiêu Chiến giật mình đánh thót, lời ra miệng lại cằn nhằn:
- Cậu lắm chuyện thế không biết.
Tiêu Chiến đặt một vỉ thuốc ngậm giảm đau lên bàn, cầm điện thoại của mình, mở khóa màn hình ra thì phát hiện xe đã được đặt rồi.
Vương Nhất Bác không đợi anh có phản ứng, đứng dậy cầm lấy vỉ thuốc trên bàn đi ra trước cửa, đi giày:
- Mật khẩu điện thoại của anh vẫn không đổi.
Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác ra khỏi cửa, hai tai nóng bừng, nói với lưng của cậu:
- Không phải chuyện của cậu, cầm lấy tiền mau đi đi.
Ba năm rồi mà mật khẩu điện thoại không đổi thì chả liên quan tới em à!
Vương Nhất Bác quay người cầm lấy đồng 100 tệ Tiêu Chiến đưa cho cậu, cười cười nhìn Tiêu Chiến mặt sắp song song với mặt đất luôn rồi. Aaa, thích anh quá đi mất.
- Được rồi, anh đừng đuổi mãi thế, em đi ngay đây.
Vương Nhất Bác đi khuất sau cánh cửa, lúc này Tiêu Chiến từ từ ngồi xuống, vùi mặt vào đầu gối, thở dài: "Không phải muốn đuổi em mà, em đừng nói với giọng buồn như thế."
Vương Nhất Bác đến nhà hàng hôm qua, xác nhận để lấy xe motor của cậu về. Nhân viên tiếp tân đưa cho Vương Nhất Bác điện thoại của cậu:
- Anh Vương Nhất Bác, cậu Lê nói là anh đến thì giao trả anh ạ.
- Cảm ơn.
Nhà hàng này là sản nghiệp nhà Lê Khôi Vân, ba cậu ta mở ra cho cậu ta hơn 20% cổ phần. Vương Nhất Bác nhận lấy điện thoại cất đi rồi lấy xe đi về. Hôm nay, Vương Nhất Bác không đến phòng thí nghiệm nữa, đúng lúc rảnh rỗi không có việc làm nhìn thấy siêu thị liền rẽ vào.
Mẹ Vương vẫn thường xuyên gửi tiền cho Vương Nhất Bác nhưng cậu không động đến, mấy năm này Vương Nhất Bác luôn không muốn dùng tiền của ba mẹ nữa. Buổi sáng nhận điện thoại đã thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ của mẹ cậu, cuối cùng mẹ còn nhắn tin hỏi cậu đang ở đâu, bao giờ thì về nhà. Vương Nhất Bác muốn lơ đi cũng không được.
Quân Nhất hôm qua đã chuyển khoản tiền nhận được nhờ mấy cái mẫu thí nghiệm, Vương Nhất Bác nhìn tiền của mình, hài lòng lượn một vòng siêu thị. Lúc sau ra ngoài đã xách một đống đồ lỉnh kỉnh. Vương Nhất Bác vừa về đến phòng trọ của cậu thì mẹ cậu lại gọi đến.
- Sao mẹ gọi nhiều thế mà không nghe máy?
Vương Nhất Bác nằm ngửa ra giường:
- Điện thoại con để quên chỗ bạn, vừa mới lấy về được, có chuyện gì không mẹ?
Mẹ Vương bên kia có vẻ không hài lòng với câu trả lời của con trai nhưng không nhắc đến nữa:
- Phải có việc thì mới gọi được à? Dạo này ăn ở thế nào? Học hành ra sao?
- Cũng bình thường thôi mẹ ạ, mà mẹ đừng gửi tiền cho con nữa.
- Tại sao, chê tiền của mẹ à?
Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, thấy thật mệt mỏi: "Con không chê, nhưng con tự kiếm được tiền rồi, con muốn tự lập."
- Con thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Mẹ cho thì cứ giữ lấy.
- Mẹ! Mẹ đừng gửi nữa, con gửi hết cho Vương Đạt đấy.
- Được rồi, không gửi thì không gửi, bao giờ thì con về nhà?
Thực ra thì Vương Nhất Bác không muốn ở nhà. Cậu đối với ba đã không còn khúc mắc, mọi chuyện đã nghĩ xong hết rồi. Nhưng ba đối với cậu thì vẫn như vậy, không cau mày chửi bới thì vài hôm lại muốn đi tìm nhà Tiêu Chiến gây sự. Điều này làm Vương Nhất Bác không thể nhịn được gây gổ với ba.
- Chắc mùng hai tết con về, mùng ba con lại lên trường.
- Không được! Trường cho nghỉ tết rồi đúng không? Về ngay đi! Sao lại không đón giao thừa ở nhà?
- Con thật sự rất bận, còn phải còn kiếm tiền nữa, buổi chiều con gửi đồ tết về nhà.
- Muộn nhất là đêm 28 phải có mặt ở nhà. Mẹ không nói thêm với con một câu nào nữa. Nếu con không về, mẹ đến tận nơi xách cổ con về. Nhà cách có mấy chục km mà tết không về, nghe có lọt tai không hả?
Vương Nhất Bác thỏa hiệp: "Thôi được rồi! Con mệt quá, con muốn đi ngủ. Khi nào rảnh con về."
Vương Nhất Bác nói xong, không đợi mẹ Vương nói gì, chào tạm biệt rồi cúp máy luôn. Vương Nhất Bác đi vào nhà tắm mới giật mình, cậu vừa mặc bộ đồ ngủ của Tiêu Chiến đưa cho cậu đi nửa vòng thành phố. Ôi, hình tượng vỡ nát.
Vương Nhất Bác thay quần áo rồi xách đồ đi vào ngõ nhỏ cạnh trường. Ông lão ăn xin ngồi ở cột điện nhìn thấy cậu liền vui vẻ:
- Lâu rồi không thấy cháu.
- Chào ông ạ. Cháu dạo này bận quá, không thể phân thân được.
- Ừ, người trẻ có tương lai. Mấy hôm trước có người của hội bảo trợ người tàn tật đến đây, nói rằng đơn của ông được duyệt rồi, có người sẽ đến đón ông đi đến Trung tâm bảo trợ người tàn tật của thành phố.
Vương Nhất Bác ngồi xổm trước mặt ông, đưa cho ông bánh mỳ và sữa:
- Người ta xét đơn của ông mấy năm. Hiệu suất làm việc cũng khủng thật.
- Có nhiều người khó khăn hơn ông, ông ở đây vẫn có người tốt cho ông đồ ăn.
Vương Nhất Bác cười cười: "vâng, nhưng ông mau đến đó nhé, trời lạnh thế này."
- Họ có đưa cho ông số điện thoại, khi nào muốn đi thì gọi cho họ.
- Vậy ông mau gọi cho họ thôi ạ?
Ông lão ăn xin vươn ra đôi bàn tay co quắp vì tàn tật Vương Nhất Bác đưa tay ra nắm lấy, giọng ông lão run run:
- Ông đợi cháu đến, nói với cháu mấy câu, sợ cháu đến không thấy ông ở đây. Ông muốn gặp cháu trước khi đi, cảm ơn cháu một tiếng. Chăn, quần áo ấm đều là cháu mang đến. Cảm ơn cháu. Chỉ biết cháu họ Tiêu, làm việc tốt lại không muốn để lại tên.
Vương Nhất Bác nuốt lại cảm giác muốn khóc, gật đầu:
- Không có gì đâu ông ạ, cháu mới phải cảm ơn ông. Cháu đưa ông số điện thoại của cháu cho ông. Ông ở trong đó ổn định, cháu không có việc gì sẽ tới thăm ông, dẫn một người tới thăm ông.
- Được, cảm ơn cháu.
Vương Nhất Bác đứng dậy gọi vài tiếng, hai đứa nhóc con cùng lúc chạy ra từ một căn nhà, mặt mũi sáng sủa vui mừng:
- Anh Tiêu, lâu lắm rồi anh mới tới đó!
- Đúng vậy, hơn 1 tháng rồi đó ạ!
Vương Nhất Bác cười nhìn hai đứa nhóc ôm chân mình, gỡ chúng ra ngồi xuống đối mắt chúng nói chuyện:
- Anh bận lắm, bận đi kiếm tiền đó, mua đồ ăn cho mấy đứa.
- Vậy ạ. Anh Tiêu có thể làm ít đi một tý để đến chơi với chúng em không, chúng em cũng không cần nhiều đồ ăn đâu. Em nhớ anh lắm đó. Đầu To cũng đi cả tháng rồi, hai đứa bọn em không có người chơi cùng chán chết!
Vương Nhất Bác vừa chia bánh cho chúng liền khựng lại: -"Đi đâu mà đi một tháng rồi?"
- Được một tháng chưa ấy nhỉ? Đồ ngốc, chưa được một tháng đâu! Đi bệnh viện anh ạ. Mẹ em bảo Đầu To đi bệnh viện chữa bệnh rồi. Bệnh viện đáng sợ lắm, không phải chỗ để đi chơi.
- Có biết là bệnh viện nào không!?
- Tụi em không biết ạ.
Vương Nhất Bác nhíu mày đưa nốt bánh kẹo cho chúng nó, sai chúng vào nhà lấy cho anh cây bút và giấy:
- Hỏi mẹ em Đầu To đi bệnh viện nào, rồi gọi cho anh theo số điện thoại này nói cho anh. Có biết dùng điện thoại không? Nếu không thì nhờ mẹ nói cho anh biết không?
- Vâng ạ, anh Tiêu yên tâm. Em sang năm 9 tuổi rồi đó, em biết dùng điện thoại mà!
Vương Nhất Bác không yên lòng ra về, chưa về được đến nhà Quân Nhất lại gọi điện đến:
- Người anh em tốt, có thể nói chuyện chút không?
Từ khi nào tên này lại dài dòng như vậy, Vương Nhất Bác rút chìa khóa xe motor chậm rãi đi vào một quán ăn ngay dưới phòng trọ của cậu, gọi một suất cơm rang:
- Anh có gì nói luôn đi! Em chuẩn bị ăn cơm.
- Nhất Bác, có thể cho anh mượn chút tiền không?
Vương Nhất Bác lạnh lùng nhả tiếng: "Không thể!"
- Anh nói này, anh đã mượn khắp nơi rồi không thể mượn thêm nữa mới phải tìm chú. Chú giúp anh đi, thật sự là gấp lắm. Phòng thí nghiệm của anh chỉ thiếu một chút tiền là có thể đi vào công tác rồi. Đầu tháng 3 anh nhất định trả cho chú, có tiền liền trả cho chú đầu tiên.
- Được rồi, anh cần bao nhiêu?
- Cậu có thể cho anh mượn bao nhiêu? Anh cần hơi nhiều.
- Nhiều nhất 4 vạn.
- 4 vạn, cậu đi ăn cướp à? Sao cậu lại có nhiều tiền thế?
Phục vụ mang cơm đặt lên bàn. Vương Nhất Bác gật đầu coi như cảm ơn, tiếp tục nói chuyện với Quân Nhất:
- Anh còn chê nhiều?
- Không, không, anh viết giấy nợ cho chú, nha.
- Dẹp đi, anh mà không trả em đến đốt cái phòng thí nghiệm của anh. Chuyển khoản này.
Vương Nhất Bác cúp máy chuyển khoản cho Quân Nhất, vừa chuyển xong Quân Nhất lại gọi đến:
- Từ nay chú chính là baba của anh. Huhu, cảm ơn chú. Nhất định trả sớm cho chú nha.
- Ba anh biết anh gọi em là baba xem có đánh chết anh không? Cúp đi, cơm nguội hết cả rồi.
Vương Nhất Bác đuổi người xong, vừa ăn cơm vừa mang vỉ thuốc ngậm ra ngắm nghía. Buổi