Trở lại phòng, Tô Đào vẫn còn suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Nàng không khỏi thở dài.
Tuy kiếp trước nàng không có cha, nhưng tốt xấu gì cũng có mẹ yêu thương. Lục Tễ mặc dù có mẫu thân, nhưng còn hơn cả không có.
Mặc kệ nói như thế nào, đó đều là truyện của đời trước, Lục Tễ thật sự vô tội. Tô Đào nghĩ ngợi lung tung, thẳng đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ .
Tô Đào ngủ say có một giấc mơ, nàng mơ thấy Lục Tễ.
Trong mơ Lục Tễ còn rất nhỏ, chắc cũng chỉ khoảng sáu tuổi, hắn mặc một thân xiêm y cũ nát của người khác, xiêm y kia có chút rộng, mặc trên người hắn rất không hợp.
Làm hắn càng thêm nhỏ gầy đáng thương.
Tiểu Lục Tễ luôn không có người trông chừng, cũng không có nha hoàn đưa cơm đúng giờ làm hắn thường xuyên bị đói bụng.
Lục Tễ đói bụng, vụng trộm ra ngoài tìm mẫu thân, một đường tìm khắp nơi, vất vả lắm mới tìm thấy Đường thị.
Đường thị đang dỗ dành Lục Chinh, nàng nhìn thấy Lục Tễ thì có chút kinh ngạc, tiếp theo ghét bỏ nghiêng mắt qua chỗ khác, mau chóng gọi người đem Lục Tễ đi.
Hình ảnh thay đổi.
Chỉ chớp mắt tiểu Lục Tễ liền trưởng thành trở thành thiếu niên.
Hắn bắt đầu ghi danh, dấn thân vào quân doanh. Quân doanh luôn là địa phương bất chấp sinh tử, không ai quản ngươi sống hay chết.
Lục Tễ trên chiến trường liếm máu trên đao để sống, trên người không đếm nổi có bao nhiêu vết thương. Khi bị thương nghiêm trọng cũng chỉ có thể tự mình bôi thuốc.
Bên cạnh tướng sĩ có người nhà gửi thư thăm hỏi, Lục Tễ lại không có ai gửi cho vài lời.
Chỉ có tự mình đau khổ chống đỡ.
Lục Tễ cho rằng hắn sẽ giống những danh tướng kia, nhanh nhanh tử trận, không nghĩ đến lại lần lượt thắng trận.
Cứ như vậy, vết sẹo này chồng vết sẹo kia, Lục Tễ dần dần trở nên cường đại.
Tô Đào tỉnh lại cảm thấy mắt có chút ướt.
Nàng nhớ tới lúc bôi dược cho Lục Tễ, lồng ngực hắn phủ đầy vết sẹo.
Lục Tễ có thể có hôm nay, thật sự không dễ dàng.
Nhưng mới hôm qua, Đường thị còn vì Lục Chinh mà cầu tình Lục Tễ. Tô Đào nghĩ, Lục Tễ trong lòng nhất định rất khổ sở.
Vì thế, hôm nay Tô Đào đi thăm hắn nhất định càng phải chiếu cố hắn chu đáo.
Tô Đào còn chuẩn bị cho Lục Tễ vài khối điểm tâm.
Trước kia chỉ cần nàng cảm thấy không vui sẽ ăn nhiều đồ ngọt, sau đó tâm tình sẽ tốt hơn.
Nói không chừng Lục Tễ ăn nhiều điểm tâm một chút, tâm tình cũng sẽ thoải mái.
Lục Tễ bị một loạt hành động của Tô Đào làm cho ngơ ngác. Sau một lúc, hắn mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, Tô Đào chính là đang... An ủi hắn.
Kỳ thật Lục Tễ đã sớm không cảm thấy gì.
Hắn không còn là hài tử nhỏ nhiều năm trước kia.
Nhiều năm trước, Lục Tễ có lẽ sẽ vì Đường thị không thèm để ý mà thương tâm. Nhưng vài năm sau, sớm đã thói quen .
Tối hôm qua hắn đáp ứng Đường thị tha cho Lục Chinh một mạng, cũng chỉ bởi vì Đường thị là mẹ hắn mà thôi.
Mặc kệ Đường thị đối đãi với hắn thế nào, nàng cũng đã cho một sinh mệnh, cũng nuôi hắn cho đến trưởng thành.
Đây cũng là ân tình mẫu tử, vẫn là hắn nợ Đường thị.Nhưng ngoài điều, không còn gì cả.
Lục Tễ nói hắn hiện tại không sao, nhưng Tô Đào lại không tin.
Tô Đào suy nghĩ cách gì đó có thể làm Lục Tễ vui vẻ, có thể đem việc này quên đi.
Chẳng qua việc này có hơi làm khó Tô Đào.
Đối với sở thích của Lục Tễ, Tô Đào hoàn toàn không biết.
Lục Tễ thường ngày trừ đọc sách, thì chỉ chuyên tâm tập luyện hồi phục thân thể, như là không có bất kỳ sở thích gì.
Tô Đào vắt hết óc cũng không nghĩ ra, cuối cùng đành phải nói: "Phu quân, chàng có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"
Lục Tễ cả ngày ở trong phòng, không khó chịu cũng nghẹn chết, không bằng ra ngoài một chút, phơi nắng cũng tốt.
Nói không chừng tâm tình sẽ tốt lên.
Tuy bây giờ khí trời hơi lạnh, nhưng chỉ cần mặc dày, đi không quá lâu thì không đáng ngại.
Ngay cả Chu thái y bên cạnh nghe cũng gật đầu liên tục: "Chủ ý này của phu nhân rất tốt; hầu gia nên ra ngoài đi dạo một chút, như vậy xương cốt cũng tốt."
Lục Tễ biết Tô Đào suy nghĩ cho hắn, cho nên nhẹ gật đầu: "Được."
Lục Tễ đứng lên thay quần áo ngày thường.
Tô Đào định để Lục Tễ ngồi xe lăn, chẳng qua nhìn Lục Tễ liền biết hắn tuyệt sẽ không đồng ý, các nàng đành phải cứ như vậy đi bộ ra ngoài.
Hôm nay trời đặc biệt tốt; ánh nắng cũng rất chan hòa.
Lục Tễ lâu ngày không ra ngoài, đột nhiên đi ra, cũng cảm thấy trong lòng thư thái rất nhiều.
Đang nhìn ánh nắng, cánh tay Lục Tễ liền bị Tô Đào nắm lấy.
Tô Đào giải thích: "Thiếp sợ chàng ngã xuống giống lần trước."
Lục Tễ bật cười: "Được rồi; lần này ta mệt
nhất định sẽ nói với nàng."
Có lời này của Lục Tễ, Tô Đào liền yên tâm .
Hai người bước vòng quanh hoa viên.
Kỳ thật Tô Đào cũng không hay ra cửa, lần này cũng xem như lần đầu đi dạo, nàng cảm thấy rất mới mẻ.
Tô Đào có cái gì không biết sẽ hỏi Lục Tễ, Lục Tễ thì trả lời từng câu một, không có chút không kiên nhẫn nào.
Bọn người Tuyết Liễu theo sau đều khiếp sợ không thôi. Các nàng chưa bao giờ thấy Lục Tễ kiên nhẫn như vậy!
Tô Đào cùng Lục Tễ đi một lát, Lục Tễ có chút mệt, nàng liền đỡ hắn ngồi lên ghế đá.
Tô Đào chỉ vào một bên hồ cá trống rỗng, nói với Lục Tễ: "Chờ sang năm sau thời tiết ấm áp, có thể nuôi