Tô phủ.
Trò khôi hài vẫn còn đang tiếp tục.
Từ thị nhìn Tô Dao mờ mịt ngồi dưới đất, chỉ thấy trong lòng đau xót.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng vội vã gọi nha hoàn cầm một kiện áo choàng, sau đó cúi xuống khoác lên người Tô Dao: " Hài tử ngoan, trời lạnh như thế, ngồi lát nữa sẽ đông lạnh ."
Đây chính là con gái của nàng, nàng làm sao có thể không yêu thương. Tô Dao lúc này cũng phục hồi tinh thần.
Đến cùng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, việc này lại không thành, nàng chỉ cảm thấy trên mặt thật giống bị quăng hai cái tát, đau rát.
Tô Dao cảm thấy xấu hổ vô cùng, nàng bi thương khóc lóc nói: "Nương, tại sao lại như vậy chứ?"
"Người không phải nói thuốc dược tính của thuốc kia rất mạnh sao..."
Từ thị cũng có chút không minh bạch : " Đại phu kia quả thật nói như thế ."
Hai người đều không ngờ đến sẽ như vậy. Với suy nghĩ của các nàng, việc này không có đạo lý không thành công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một nam tử tuổi trẻ còn khỏe mạnh như vậy. Bị trùng thúc tình dược, trước mặt còn có một mỹ nhân hoạt sắc sinh hương, nam tử nào có thể cầm lại được.
Đúng là hoàn toàn không có đạo lý a!
Lúc trước Tô Dao còn nghĩ có thể thành thiếp Lục Tễ, nhưng hiện thực lại hung hăng đánh nàng hai bàn tay.
Hiện tại nàng nên làm gì bây giờ?
Nước mắt Tô Dao không ngừng rơi, Từ thị cũng đau lòng tới hỏng rồi.
Mà một bên Tô phụ đem lời nói của bọn họ đều nghe được .
Hắn chỉ cảm thấy máu dồn lên cổ rồi dâng lên đến tận óc.
Nói cách khác, Tô Dao không chỉ sử dụng thủ đoạn muốn câu dẫn Lục Tễ, còn dùng thuốc tình dược.
Quả thực là gan to bằng trời!
Lục phủ ngũ tạng Tô phụ đều đau theo.
Bất quá hắn còn biết nặng nhẹ, gọi người canh giữ xung quanh phòng khách, không cho hạ nhân nhìn đến.
Tô phụ chỉ vào Từ thị: " Việc hôm nay là do mẹ con các ngươi nghĩ ra?"
Tô phụ sắc mặt xanh mét, Từ thị với hắn là phu thê nhiều năm, tất nhiên biết Tô phụ là thật sự nổi giận.
Nhưng hiện tại rơi vào tình huống này, nàng tất nhiên muốn biện giải: "Lão gia, ta với Dao Dao cũng chỉ vì nghĩ cho toàn bộ Tô phủ chúng ta thôi!"
"Còn không phải vì bạch nhãn lang Tô Đào kia, không muốn giúp đỡ chúng ta, ta với Dao Dao mới muốn đánh từ phía Lục Tễ, như vậy, ngày sau chúng ta không cần dựa vào Tô Đào ."
Từ thị nói tới đây dừng một chút: "Nhưng không ai nghĩ đến Lục Tễ lại như vậy, lại không chạm vào Dao Dao!"
Đây cũng là việc Từ thị hoàn toàn không nghĩ đến.
Từ thị càng nói càng đúng lý hợp tình, chỉ cảm thấy các nàng là vì toàn bộ Tô phủ, có nơi nào làm sai.
Nếu có sai, cũng đều bởi vì bạch nhãn lang Tô Đào kia. Từ thị liền hướng về Tô Đào mà mắng.
Tô phụ là người đứng đầu phủ, tốt xấu gì cũng lăn lộn bên trên mấy chục năm, vẫn có đủ minh mẫn.
Chuyện hôm nay rõ ràng là Từ thị cùng Tô Dao một tay lên kế hoạch, nhưng hiện tại cái gì cũng đẩy lên người Tô Đào!
Cái này không nói cũng không sao, không cần biết lỗi của ai.
Chỉ nói về sau phải làm thế nào đi?
Người này được xưng là Diêm Vương sống đó a, trước mắt Tô Dao chọc tới bậc này, Tô phủ cũng xong theo.
Tâm nguyện lớn nhất của Tô phụ chính là nhìn Tô phủ, ở trên tay hắn vinh quang chói lọi, sao có thể nhịn được việc này.
Hắn một phen đánh lên mặt Từ thị: "Ngươi câm miệng cho ta!"
Mặt Từ thị bị đánh lệch qua một bên, hắn chưa khi nào đánh qua nàng, nhưng nàng biết Tô phụ đã thật sự tức giận.
Từ thị sợ tới mức ngậm miệng. Tô Dao lại càng hoảng sợ.
Tô phụ sắc mặt xanh mét: " Vậy hai người các ngươi nói đi, về sau phải làm cái gì bây giờ?"
Nghe hắn nói vậy, Từ thị với Tô Dao mới ngơ ngác.
Bây giờ không phải là lúc truy cứu ai sai ai đúng, trọng yếu nhất là làm sao để Lục Tễ nguôi giận.
Nhớ tới kết cục của những người đắc tội Lục Tễ, Từ thị với Tô Dao rùng mình một cái.
Các nàng chưa bao giờ nghĩ tới hậu quả nếu không thành công, nên hiện tại chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh mờ mịt.
Vẫn là Tô phụ trấn định lại trước.
Nếu so sánh một nữ nhi như Tô Dao, hiển nhiên hắn càng coi trọng toàn bộ Tô phủ.
Tô phụ yên lặng nhìn Tô Dao, sau một lúc lâu mới đưa ra quyết định: "Đem Tô Dao đưa đến từ thượng đường đi, chờ qua mấy năm, mọi việc lắng xuống thì đón về, để nàng gả đi."
Đây cũng là biện pháp tốt nhất trước mắt mà Tô phụ có thể nghĩ ra. Tốt xấu gì cũng có thể trụ cho Tô Dao một cái mạng.
Mặc kệ thế nào, Tô Dao xem như đã đánh thuốc Lục Tễ. Mà hắn là loại người nào chứ, đó chính là Hầu gia quyền cao chức trọng.
Nếu không phải còn Tô Đào ở đằng đó, đừng nói là mệnh Tô Dao, chính là toàn bộ Tô phủ