Lời Đường thị vừa nói xong, trong phòng nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Đến âm thanh kim châm cũng có thể nghe được.
Đợi một lúc lâu sau, Đường thị không thấy Lục Tễ đáp lại, nàng nói: "Lục Tễ, ngươi nghĩ thế nào?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt mày Lục Tễ lạnh băng, hắn đem chén trà trong tay ném lên án kỷ. Phát ra một tiếng va chạm trong trẻo.
Lục Tễ giương mắt lên, mặt mày lãnh lẽo sắc bén "Không có khả năng."
Đường thị ngạc nhiên, nàng không nghĩ đến vậy Lục Tễ sẽ cho nàng đáp án này.
Lúc trước nàng chắc chắc nghĩ, Lục Tễ nhất định sẽ nghe nàng nói, bỏ Tô Đào.
Không ngờ tới hắn sẽ không đồng ý!
Đây là lần đầu tiên nàng bị Lục Tễ cự tuyệt, trong lúc nhất thời quá mức kinh ngạc, một lúc lâu sau không nói nên lời.
Nhìn thần sắc Lục Tễ có thể biết hắn nghiêm túc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng càng là như vậy, càng chứng tỏ Lục Tễ rất để ý Tô Đào.
Đường thị trong lòng càng sốt ruột.
Nàng lần này đến đây là vì Lục Chinh trù tính, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy.
Đường thị lại nói: "Ta là mẫu thân ngươi, cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi!"
Nàng còn muốn nói thêm vài lời nói đường hoàng, liền nghe Lục Tễ đáp: "Thật là vì muốn tốt cho ta sao?"
Thanh âm Lục Tễ không có một tia dao động, lại làm cho người khác phải an tĩnh lại.
Lời nói Đường thị lập tức nghẹn trong miệng.
Hắn giương mắt nhìn về phía Đường thị, trong mắt tràn đầy mỉa mai.
Đường thị đến cùng là vì cái gì, bọn họ trong lòng đều biết rõ ràng.
Chẳng qua không nói thẳng ra mà thôi. Lúc trước Lục Tễ cũng lười bóc trần tờ giấy này.
Nàng đến cùng là mẫu thân thân sinh của hắn, lại nuôi lớn hắn.
Dù sao công ơn sinh dưỡng lớn hơn trời.
Cho nên mặc dù Lục Tễ chịu rất nhiều bất công, cũng đều hoàn thành trách nhiệm tận hiếu của nhi tử.
Bất quá cũng chỉ như thế thôi.Hắn cũng thành thói quen .
Nhưng Tô Đào không giống. Lục Tễ nhớ tới khoảng thời gian bên trong ngọc bội kia.
Nàng một lần lại một lần cứu hắn, giúp hắn may xiêm y, cho hắn uống thuốc, đút hắn ăn cơm.
Tô Đào là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đầy hắc ám của hắn.
Càng khắc sâu trong tâm khảm hắn!!
Nếu Đường thị những thứ khác, có lẽ hắn sẽ đáp ứng.
Nhưng nếu liên quan đến Tô Đào...
Nếu liên quan đến nàng, hết thảy so với hắn còn quan trọng hơn.
Đừng nói là Đường thị, cho dù là bất luận kẻ nào cũng không được.
Ánh mắt Lục Tễ quá mức sắc bén, giống như có thể xuyên thấu qua hết thảy nhìn thấu lòng người.
Người đã quen đối xử bất công như Đường thị cũng có chút chột dạ, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Lục Tễ đứng lên: " Nếu lời kế tiếp của mẫu vẫn liên quan đến Tô Đào, vậy thì không cần nói nữa."
"Nhi tử cũng có chút mệt, không thể lưu lại mẫu thân dùng bữa."
Đường thị ngẩn ra.
Hắn đây là đang đuổi nàng đi!
Đường thị vẫn luôn được nuông chiều lớn lên, gả cho sinh phụ Lục Tễ cũng được nâng niu .
Nhiều năm như vậy, cơ hồ không có ai nói với nàng một chữ không.
Ngay cả Lục Tễ lúc trước cũng không có.
Nhưng hiện tại hắn vì nông nữ mà như thế.
Đường thị chỉ cảm thấy da mặt nàng nóng bỏng, như bị người khác tát hai bạt tay.
Nàng sao có thể nhẫn nhịn.
Đường thị mặt mày âm trầm, trực tiếp đi ra ngoài, một câu cũng không nói.
"Rầm" một tiếng, Đường thị đẩy cửa ra. Nha hoàn canh ngoài cửa đều cúi đầu.
Các nàng ở cách phòng rất xa, cho nên cũng không nghe rõ Lục Tễ cùng Đường thị nói gì.
Bất quá cũng có thể nghe được chút thanh âm của Đường thị. Vì thanh âm kia có chút cao, vừa nghe là biết cãi nhau, huống chi Đường thị còn đóng sập cửa ra ngoài.
Dưới loại tình huống này, các nàng tự nhiên càng cúi thấp đầu, chỉ sợ chọc chủ tử không vui.
Đường thị lập tức ra ngoài.
Thường ma ma đang ở bên ngoài chờ, vừa thấy sắc mặt Đường thị liền biết sự tình không tốt, nàng không nói một lời, vội vàng đuổi theo Đường thị.
Mãi đến khi lên xe ngựa, Thường ma ma mới nhịn không được hỏi: "Phu nhân, đây là thế nào? Hầu gia không đáp ứng?"
Nghe bà ta nói vậy, Đường thị cũng không nhịn được nữa.
Nàng cắn răng nghiến lợi nói: "Ta biết ngay đó là oan nghiệt mà, tên nhi tử kia, quả nhiên đúng như thế!"
Đáng ra nàng không nên sinh Lục Tễ ra, bằng không hôm nay cũng không bị hắn nhục nhã như vậy.
Nàng thân là mẫu thân, lại bị Lục Tễ đuổi ra ngoài.
Đường thị tâm cao khí ngạo, chưa từng lường trước chính mình sẽ rơi vào tình trạng thế này!
Thường ma ma thấy thế một câu cũng không dám nói .
Đường thị siết chặt khăn tay. Hết thảy đều là vì Tô Đào này.
Nếu không phải do nàng ta, Lục Tễ cũng sẽ không chống đối nàng như thế.
Đường thị không khỏi có chút hối hận. Sớm biết vậy ngay từ đầu nàng đã kêu hắn bỏ Tô Đào l.
Nhưng khi đó nàng hoàn toàn không nghĩ Tô Đào sẽ làm nổi trò chống gì, hiện tại hối hận cũng đã muộn.
Đường thị càng nghĩ càng giận, sắc mặt trắng bệch như giấy. Thường ma ma vội vàng giúp nàng thuận khí, lại rót cho Đường thị chén trà.
Đường thị yên lặng nhìn chén trà trong tay.
Không, không được, nàng không thể từ bỏ như thế.
Bằng không Lục Chinh phải làm sao bây giờ.
. . .
Một bên khác.
Tô Đào đang thương lượng với Tuyết Liễu lát nữa nên kêu phòng bếp làm món gì.
Dù sao đây là lần đầu tiên Đường thị tới phủ, cấp bậc lễ nghĩa cần phải đầy đủ.
Đang nói chuyện, một nha hoàn vội vàng đi tới: "Phu nhân, lão phu nhân đã rời đi."
"Đi rồi?" Tô Đào kinh ngạc nói.
"Vâng, hình như lão phu nhân còn cùng hầu gia ầm ĩ một trận..."
Nha hoàn bẩm báo cho nàng ồn ào trong chính phòng, sau đó Đường thị mở cửa rời đi.
Tô Đào nghe vậy nhíu mi.
Đường thị cùng Lục Tễ cãi nhau?
Hai người bọn họ có thể nói cái gì?
Đang suy nghĩ, Lục Tễ đã đến đây .
Sắc mặt Lục Tễ không có một tia dị thường, hắn hỏi Tô Đào: "Đang làm gì vậy?"
Nàng trả lời: "Vừa rồi đang nghĩ xem buổi tối nên ăn cái gì."
Hiện tại Đường thị đi rồi, cũng không cần chuẩn quá phong phú. Lục Tễ nghe vậy giúp Tô Đào chọn hai món ăn.
Nàng liền kêu Tuyết Liễu đến phòng bếp phân phó một chút.
Chờ Tuyết Liễu đi rồi, Tô Đào cũng không hỏi gì. Nàng biết tình cảm của Lục Tễ đối với Đường thị rất phức tạp.
Hôm nay không biết hai người họ nói gì, còn ầm ĩ một trận. Mặc kệ vì sao, hiện tại Lục Tễ nhất định rất khổ sở.
Nàng vẫn không nên nhắc lại. Vì thế, hai người yên lặng dùng bữa tối.
Thẳng đến buổi tối lúc Tô Đào nằm trong chăn, nhìn Lục Tễ bên cạnh, não lại không nhịn được suy nghĩ lung tung.
Nàng nghĩ đến cùng Đường thị nói gì với Lục Tễ mà hai người có thể cãi nhau?
Càng nghĩ, nàng cũng chỉ nghĩ đến là vì Lục Chinh .
Chẳng lẽ hôm nay Đường thị vì Lục Chinh nên mới tới đây?
Tô Đào nghĩ tới tối hôm qua, ở trên đường gặp phải Đường thị cùng Lục Chinh đang đi ăn sinh thần.
Đường thị sợ là không nhớ rõ sinh thần của Lục Tễ đi.
Tô Đào mơ hồ nhớ tới sinh thần của hắn là vào mấy tháng trước, khi đó nàng còn chưa gả lại đây.
Khi đó Lục Tễ đang đóng quân tại Bắc Cảnh, nhất định là một mình trải qua sinh thần.
Tô Đào nhịn không được nghĩ, có lẽ nhiều năm như vậy Lục Tễ cũng chưa nếm qua mì trường thọ đi.
Vậy là nàng đem Lục Tễ nghĩ thành một đứa nhỏ đầy đáng thương.
Cô đơn, lạc lõng, không có nương.
Không đúng; Lục Tễ còn có nương, bất quá có hay không cũng không khác biệt .
Tô Đào nhịn không được nhìn hắn chốc lát. Lục Tễ tất nhiên chú ý tới, hắn mở mắt.
Hai người bỗng dưng đối mặt với nhau.
Tô Đào: "..."
Nàng lặng lẽ đem chăn kéo lên, che lên mắt, quay đầu đi, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì.
Lục Tễ bị Tô Đào làm cho bật cười.
Chuyện ngày hôm nay hắn không định nói cho nàng.
Hắn hy vọng Tô Đào luôn giống như bây giờ, luôn vui vui vẻ vẻ.
Mỗi ngày chỉ cần mặc xiêm y quý giá, đeo trang sức xinh đẹp, một chút phiền lòng cũng không có.
Những lời nói phiền nhiễu ấy của Đường thị, hắn không hy vọng Tô Đào sẽ biết.
Hắn sẽ vĩnh viễn đứng ở phía trước, vì Tô Đào ngăn mưa trở gió. Nàng chỉ cần mãi đứng sau lưng hắn liền tốt rồi.
Lục Tễ mở miệng nói: "Ta không sao, nàng không cần lo lắng."
Hắn không nói với nàng mục đích Đường thị tới đây, Tô Đào nhất định sẽ cho rằng là vì Lục Chinh.
Vừa thấy vẽ mặt này của Tô Đào liền biết nàng lại đang tự bổ não nghĩ gì đó.
Nghe Lục Tễ nói vậy, Tô Đào hơi buông lỏng, nàng đem chăn kéo xuống, lộ ra đôi mắt xinh đẹp :"Thật sao?"
Lục Tễ gật đầu: "Vô cùng xác thực."
Lúc này Tô Đào mới yên tâm: "Vậy là tốt rồi."
Lục Tễ: "Ân, ngủ đi."
Lúc này hai người mới ngủ.
Sáng hôm sau, Lục Tễ tỉnh lại đi đến gian ngoài thay quần áo, để tránh ầm ĩ đến Tô Đào.
Chờ Lục Tễ đi một lúc lâu, Tô Đào mới tỉnh lại.
Nàng còn buồn ngủ hỏi: "Phu quân đâu?"
Tuyết Liễu cầm xiêm y, hầu hạ Tô Đào thay quần áo: "Bẩm phu nhân, Hầu gia đã đi được chốc lát ."
Tô Đào ngáp một cái, nàng lại dậy trễ.
Tuyết Liễu hỏi nàng: "Phu nhân, buổi sáng người muốn ăn gì?"
Ăn gì?
Đầu óc Tô Đào không quá thanh tỉnh, nàng còn đang nghĩ đến mấy suy nghĩ linh tinh tối qua, sau đó theo bản năng nói: "Mì trường thọ."
Tuyết Liễu: "..."
Này mới sáng sớm, bỗng nhiên muốn ăn mì, lại là mì trường thọ, đó không phải là thứ qua sinh nhật mới ăn sao?
Tô Đào cũng kịp phản ứng: "Ta vừa mới nói bậy thôi, làm như lúc trước là được."
Nhưng nàng cũng âm thầm đem sự việc mì trường thọ này ghi tạc trong lòng .
Cả một ngày này, Tô Đào không nhịn được đều nghĩ về Lục Tễ.
Cũng không biết tiểu Lục Tễ lớn lên như thế nào. Trải qua sinh nhật hằng năm ra sao.
Nhất định không có người nào ở cùng hắn, cũng không ai làm cho hắn mì trường thọ. Sinh nhật lại không thể ăn mì trường thọ đâu, thật không hoàn chỉnh!
Tô Đào suy nghĩ, nàng phải làm cho Lục Tễ một chén mì trường thọ, xem như đền bù cho sinh thần của hắn.
Vì thế, chờ Tuyết Liễu hỏi nàng buổi tối ăn gì, Tô Đào liền nói: "Buổi tối ta sẽ xuống bếp."
Trong phủ nhiều chuyện, xưa nay Tô Đào cũng có chút bận bịu, không có thời gian xuống bếp.
Cho nên Tuyết Liễu nghe được có chút kinh ngạc, bất quá nàng vẫn nói: "Vâng, nô tỳ đi căn dặn cho phòng bếp chuẩn bị."
Trù nghệ Tô Đào cũng không tệ lắm. Nhồi, trộn bột, nghiền thành mì. Sau đó nấu hơn một canh giờ canh gà, dùng canh gà nấu mì, lại thêm rau xanh nóng hổi.
Một chén mì trường thọ ra lò.
Trừ đó ra, nàng cũng làm thêm vài món lót dạ, đều là đồ ăn dân dã bình thường.
Chờ Tô Đào chuẩn bị xong, Lục Tễ cũng trở về. Nhìn đồ ăn đầy trên bàn, Lục Tễ liền biết là Tô Đào làm .
Hắn nhìn nàng: " Việc xuống bếp giao cho hạ nhân là được rồi."
Hắn chỉ sợ Tô Đào mệt.
Tô Đào không lưu tâm: "Chỉ là có chút ngẫu hứng, cũng không mệt mỏi chút nào, chàng nhanh ngồi xuống đi."
Hai người liền ngồi xuống.
Lúc này Lục Tễ mới phát hiện món chính hôm nay là mì. Vắt mì màu sắc đầy đủ, vừa thấy chính là dùng canh gà hầm ra, khẳng định ăn rất ngon.
Lục Tễ liền gắp mì ăn.
Chẳng qua vắt mì này tại sao lại kéo dài không ngừng ?
Tô Đào thấy thế liền nói: "Phu quân, vắt mì này thế nào, ngon chứ?"
"Ăn rất ngon " Lục Tễ nói.
Tô Đào môi mắt cong cong, ăn ngon là được.
Lục Tễ tiếp tục ăn mì.
Lúc này hắn nhớ đến, có một loại mì sợi kéo dài không ngừng chính là mì trường thọ, món ăn ăn ở thời điểm qua sinh thần.
Đang êm đẹp sao Tô Đào lại làm mì trường thọ?
Sinh thần hắn đã qua rất lâu.
Chờ đã, Lục Tễ nhớ tới đêm khuya ngày trước, đụng phải Đường thị cùng Lục Chinh cùng đi chúc mừng sinh thần. Lại có đêm qua, nàng một bộ dạng muốn nói lại thôi.
Tô Đào không phải là đàn đền bù cho hắn một sinh thần thiếu mì trường thọ chứ?
Nhịp tim hắn bỗng nhiên nhói lên một chút. Nặng trịch, nói không nên lời là cảm giác gì.
Sau một lúc lâu, Lục Tễ mới hồi phục tinh thần, tiếp tục ăn mì.
Một chén mì rất nhanh ăn xong.
Tô Đào hỏi Lục Tễ: "Phu quân, chàng còn muốn ăn nữa không?"
Nàng sợ không đủ, nên đã làm thêm vài bát nữa.
Lục Tễ gật đầu: "Ân."
Nha hoàn thiện phòng lại giúp Lục Tễ múc thêm một bát.
Lục Tễ ăn tròn ba bát mới dừng lại.
. . .
Sự tình Đường thị vừa qua, trong phủ liền yên tĩnh lại.
Mỗi ngày đều trôi qua rất yên ổn.
Từng ngày từng ngày cứ như vậy trôi qua, cách ngày tết càng gần .
Tô Đào cũng bận rộn hẳn lên.
Lục Tễ thân là Tĩnh Viễn Hầu, vòng xã giao tất nhiên rộng lớn.
Đợi đến tết có rất nhiều gia đình quý tộc trong kinh thành đưa quà tặng qua, còn phải đáp lễ. Chuyện này một chút sai lầm cũng không được mắc phải, hết sức hệ trọng.
Cho nên hiện tại Tô Đào liền bắt đầu chuẩn bị lễ vật. Miễn cho tới gần ngày thì không trở tay kịp.
Bận rộn một phen đến đầu óc choáng váng, bữa trưa cũng không kịp ăn.
Phòng ma ma vẫn luôn ở một bên giúp Tô Đào: "Phu nhân, cái này đã chuẩn bị xong, nô tỳ liền chép xuống ."
Nàng gật đầu: "Ân."
Dùng qua bữa trưa, Tô Đào dừng lại nghỉ ngơi chốc lát.
Chờ đến lúc nàng tỉnh lại còn đang suy nghĩ đến chuyện lễ vật ngày tết.
Nói thật ra, Lục Tễ giúp nàng nhiều như vậy, còn tự mình giúp nàng viết một bảng chữ mẫu, nàng đương nhiên cũng muốn chuẩn bị cho hắn một phần lễ vật năm mới.
Phải có qua có lại mới đúng.
Chẳng qua nàng có thể tặng cho Lục Tễ cái gì đây?
Dùng tiền mua lễ vật cho hắn?
Cái này chắc chắn không được.
Tiền của nàng trong phủ là dựa theo nguyên lệ phát, trên thực tế cũng là tiền của Lục Tễ.
Cũng không thể lấy tiền của hắn mua cho chính hắn đi. Dù thế nào nàng cũng phải tự tay chuẩn bị, như vậy mới có thành ý.
Chẳng qua nàng có am hiểu gì đâu?
Tô Đào suy nghĩ kỹ một lúc, cũng không nghĩ ra ý tưởng gì, nàng giống như cái gì cũng không biết...
Tô Đào khó tránh khỏi có chút ủ rũ.
Nàng vừa ngủ trưa tỉnh lại, mái tóc khó tránh khỏi có chút tán loạn, Tuyết Liễu đang giúp nàng vén lại búi tóc.
Thấy liền nói: "Phu nhân, có chuyện gì sao?"
Tô