Hạ Diệu nằm một cái thì nằm tới gần một tuần lễ, lúc trở lại đơn vị làm việc cảm giác như là mấy đời rồi chưa tới chỗ này.
Tiểu Huy nói: "Nói cho cậu biết một chuyện tốt."
Hạ Diệu vừa được thăng cảnh hàm, phút chốc nghĩ không ra còn có chuyện gì có thể tốt hơn.
"Công ty bảo vệ Hắc Báo gần đây vừa phạm tội, hơn nữa còn là chạm tráng đến bộ ngành của chúng ta, ngày hôm qua vừa bị tóm và áp giải, tôi cùng Điền Tử trực tiếp thẩm tra chuyện này."
Con mắt của Hạ Diệu phóng ra hào quang, lập tức đem ghế đến ngồi kế bên Tiểu Huy.
"Chuyện rốt cục là sao?"
Tiểu Huy vỗ đùi, "Chuyện này đó à....có hai gã điên bên Hắc Báo lái xe phạm luật, đã vậy còn ẩu đả với cảnh sát giao thông, làm hỏng một xe cảnh sát, cậu nói xem đây không phải là tự đi tìm đường chết?"
Hạ Diệu nhịn không được, gương mặt có chút hả hê, công ty Hắc Báo không ngờ lại nuôi dưỡng hai tên cực phẩm này.
Trương Điền còn nói: "Chính là rắc rối này tiếp nối rắc rối khác, vụ án lén vận chuyển súng ống đạn được vào dịp Tết vừa qua còn chưa xử lý hoàn tất, chuyện nhờ báo chí thêu dệt chuyện ảnh hưởng công ty Viên Tung giải quyết chưa xong, giờ lại đến vụ án này, tôi chính là thay tên thủ lĩnh của công ty Hắc Báo đứng ngồi không yên đấy."
"Anh còn thay hắn quan tâm lo lắng sao?" Tiểu Huy hanh cười một tiếng, "Người ta còn có tâm trạng thoải quá mái đi qua Hàn Quốc phẩu thuật thẩm kỳ kìa!"
"Phẩu thuật thẩm mỹ?" Hạ Diệu khóe miệng kéo xệ.
Vừa nhắc tới việc này, Trương Điền đột nhiên khởi sắc, "Công ty Hắc Báo chẳng phải lúc vận chuyển súng ống đạn dược gặp sự cố nên oanh tạc một vụ nổ lớn ở trên đường sao? Kết quả khiến gương mặt của gã thủ lĩnh bị tạc biến dạng, cho nên hắn phải qua Hàn Quốc để chỉnh sửa lại gương mặt, cậu đoán xem sẽ trông như thế nào? Chính là phải chỉnh sao cho giống Ngô Ngạn Tổ, so với trước đây không biết sẽ đẹp trai hơn bao nhiêu lần, nữ bảo tiêu bên công ty bọn họ cũng sẽ phát cuồng lên cho mà xem! Hắn ta được gọi là đại nạn không chết tất có phúc lúc cuối đời!"
Tôi thao... Hạ Diệu oán thầm: một trận tai họa giáng xuống như vậy mà vẫn có thể để hắn sống thêm một mùa xuân nữa.
Trương Điền còn nói: "Bên Hàn Quốc thực sự phẩu thuật thẩm mỹ thần kì vậy sao nhỉ? Nếu thần kì như vậy, tôi cũng sẽ dùng một khối tiền qua bên đó, tôi cứ thấy trên mặt tôi không được tự nhiên..."
Hạ Diệu trầm mặt, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, cậu ta lại hỏi Tiểu Huy: "Hai cậu thẩm tra vụ này xong chưa?"
"Đã sớm xong, giao lại cho sở rồi, thái độ nhận tội vẫn tỉnh bơ, tôi thao!"
Hạ Diệu không giải thích được, "Nhận tội mà vẫn vui vẻ sao?""Cậu đi vào dạo một vòng thì sẽ biết thái độ của hai tên này đối với cậu ra sao!"
Hạ Diệu tò mò đi vào phòng thẩm vấn, kết quả vừa đẩy cửa, gã bị tình nghi ở bên trong đang lên tiếng: "Tôi đã đánh cảnh sát, tôi đập xe cảnh sát, tôi là người của công ty bảo vệ Hắc Báo, có bản lĩnh thì các ngươi đem tôi lên báo đi!"
Hạ Diệu không thể không nghi hoặc, đây là người công ty Hắc Báo sao? Lại không giống với đám loi nhoi chế thuốc nổ đi đòi nợ lần trước, người này là một tên thượng đẳng.
Hạ Diệu híp mắt đánh giá người này, người này cũng đánh giá cậu ta.
"Ngươi là cảnh sát Hạ sao?" kẻ bị tình nghi mở miệng trước.
Hạ Diệu mặt không thay đổi gật đầu.
"Chính là đang trông mong ngươi." Kẻ bị tình nghi đột nhiên mở miệng cười, "Lão đại của chúng tôi khiến tôi đến đây để chuyển lời cho ngươi, hắn là vì ngươi mà kích động đến điên cuồng."
Hạ Diệu vẻ mặt đen lại, "Hắn còn có thể tới đây gặp ngươi?"
"Không thể!"
"Vậy hắn thế nào kêu ngươi chuyển lời?"
Kẻ bị tình nghi nói: "Trước khi tôi phạm tội hắn đã căn dặn trước, một ngày nào đó tôi vào được trong đây, nghìn vạn lần chớ quên giúp hắn chuyển đạt những lời này."
"Ý của ngươi là, hắn ngay từ đầu đã biết ngươi sẽ phạm trọng tội?"
Kẻ bị tình nghi thẳng thắn mà nói: "Chính là hắn sai tôi làm như vậy, hắn nói ngày mà tôi phạm tội, công ty Hắc Báo bị bôi nhọ, ngươi nhất định đặc biệt vui vẻ, đây là một chút thành ý nho nhỏ mà hắn muốn dành cho ngươi."
Hạ Diệu: "..."
Hạ Diệu sau khi ra ngoài, nhịn không được, cùng Tiểu Huy nói chuyện, "Đã bàn giao lại chưa? Rõ ràng một câu nói thật cũng không có."
"Không có lời nào là thật ư?" Tiểu Huy hỏi.
Hạ Diệu chắc như đinh đóng cột: "Hắn căn bản cũng có thể không phải là người của công ty Hắc Báo."
Vừa nghe lời này, Tiểu Huy lập tức đưa cho Hạ Diệu một bộ tài liệu.
Hạ Diệu vừa nhìn liền trợn tròn mắt, hai người này không những là người của công ty bảo vệ Hắc Báo, mà còn là ở cấp cao.
Chuyện gì xảy ra?
Hạ Diệu nhịn không được lại hỏi: "Bọn họ thế nào lại tự nhận tội?"
"Chính là thẳng thắn mà nhận tội! Giọng nói đặc biệt càn rỡ, bọn tôi cũng chẳng hiểu vì sao! Vẫn là tự bản thân bọn họ cho rằng đã làm điều sai trái, yêu cầu bọn tôi phải xử lý nghiêm theo pháp luật!"
Trương Điền còn nói: "Tôi đoán những vị cấp cao trong công ty của họ có mâu thuẫn, hai kẻ này chính là vì trả thù."
Tiểu Huy hướng về Hạ Diệu nháy mắt mấy cái, "Đây không phải là đã quá hợp lý?"
Hạ Diệu khóe miệng hiện lên một nụ cười hài lòng.
"Nếu quả thật là như vậy, rất tốt."Tan ca, trên đường đến công ty Viên Tung, Hạ Diệu trong lòng mỹ mãn! Cậu ta bây giờ cùng với Viên Tung chính là đồng dạ đồng lòng, mong muốn công ty Hắc Báo gặp chuyện không may. Nghĩ đến hai kẻ đần độn kia làm mất danh tiếng của Hắc Báo, Hạ Diệu liền không nhịn được mà vui mừng. Không ngờ Hắc Báo lại nuôi dưỡng hai con lang sói "tốt" như vậy trong nhà! Báo Đen thực sự là một tên thủ lĩnh tài ba!
Đang nghĩ ngợi, đèn đỏ sáng, vừa nhìn thì thấy hơn hai phút nữa mới chuyển sang đèn xanh, liền trút giận lên cái xe.
Hạ cửa kính xe xuống định hít thở chút không khí, đột nhiên quét mắt một cái, nhận ra một thân ảnh trông rất quen thuộc ngồi trong chiếc xe dừng kế bên.
Tôi thao con mẹ nó, đây không phải là Ngô Ngạn Tổ sao?
Đang
Hạ Diệu tuy rằng căm thù người này cực độ, thế nhưng phải công nhận rằng hắn rất quyết đoán. Nếu Viên Tung bị tạc mất đi nửa gương mặt...anh ta chắc cũng không đi phẩu thuật thẩm mỹ như cái gã này.
Chỉ là trùng hợp mà gặp nhau tại đây?
Đang nghĩ ngợi, cửa sổ chiếc xe bên cạnh mở ra, Báo Đen nhưng gương mặt Ngạn Tổ chuyển hướng nhìn Hạ Diệu.
"Cảnh sát Hạ, tìm một chỗ tâm sự được chứ?"
Đèn giao thông đang còn năm giây đếm ngược sẽ chuyển sang đèn xanh, Hạ Diệu đâu vào đấy nổ máy xe, lạnh lùng trả lời một câu.
"Đừng tìm đến tôi, vô dụng."
Nói xong, một cước đạp ga, còn quay lại nhìn Báo Đen qua tấm kính cửa sổ mà có chút hả hê.
Đáng đời! Ta chính là để cho ngươi trong lòng thấy bất an, cắn rứt, ngươi dù có quỳ trên mặt đất dập đầu vái lạy lão tử, lão tử đây cũng chính là phỉ nhổ vào các ngươi!
Kết quả, cái đoạn đường này đèn giao thông đặc biệt nhiều, Hạ Diệu chạy một hồi lại phải dừng.
Hạ cửa kính xuống, vẫn là Báo Đen gương mặt Ngạn Tổ.
"Cảnh sát Hạ à, tôi là fan cứng của cậu đấy."
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, "Ngươi là fan hâm mộ của ai thì cũng chẳng liên quan gì đến việc chung của xã hội."
Nói xong lại một chân đạp ga bỏ đi, trong lòng còn đang đắc ý, fan hâm mộ gì chứ...ta còn không biết rõ người sao?
Tôi thao! Tại sao lại vượt đèn đỏ rồi? Hạ Diệu không thể làm gì khác hơn là một lần nữa dừng xe lại.
Kế bên lại lên tiếng, "Ta không phải là muốn thay bọn họ cầu xin, ta là muốn nói cho ngươi cậu biết, hãy trừng trị hai tên đó nghiêm một chút."
"Muốn mượn dao giết người?" Hạ Diệu cười nhạt, "Ta không giúp được lời đề nghị này của ngươi, chuyện này, hai gã đó làm gì thì sẽ bị xử lý thích đáng. Nhưng thật ra mà nói, mấy lời khai của hai tên này cũng có ích đấy, ta giúp ngươi cung cấp cho truyền thông một thông tin nóng sốt."
"Không cần." Báo Đen đem một tờ báo cuộn tròn lại ném qua cửa sổ, lọt vào bên trong xe Hạ Diệu, "Đã lên báo rồi."
Hạ Diệu nhìn lướt qua tiêu đề, không khỏi sửng sốt.
Lúc này chiếc xe phía sau đã bấm còi inh ỏi, Hạ Diệu không thể làm gì khác hơn là lái xe chạy trước đã, sau đó tìm một chỗ dừng lại rồi mới tường tận đọc tờ báo đó.
Kết quả đúng như lời Báo Đen nói, bài báo lên án công ty bảo vệ Hắc Báo đã đăng.
Xe của Báo Đen cũng ngừng lại bên cạnh sau đó, hắn đặt khuỷu tay lên cửa xe, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Hạ Diệu.
"Ngươi có ý gì?" Hạ Diệu ánh mắt bén nhọn quét mắt nhìn hắn.
"Hai người trợ thủ đó của tôi không nói gì với cậu sao? Tôi là điên cuồng vì cậu, tôi làm như vậy là muốn cho cậu cười thật vui, hy vọng cậu thích nó."
"Ngươi bị tạc nổ gương mặt, hay là bị tạc nổ não vậy?" Hạ Diệu trợn mắt.
Báo Đen thản nhiên cười, "Cậu biết vì sao nhiều năm như vậy tôi vẫn độc thân?"
"Ngươi độc thân hay không liên quan gì đến ta?"
Báo Đen nói: "Bởi vì mỗi lần người tôi yêu mở lời nói yêu tôi trước, tôi lập tức không yêu người đó nữa. Đại khái là vậy! Tôi không có cách tiếp thu người như vậy."
Báo Đen không nói gì nữa, trực tiếp lái xe đi.
Chỉ có điều, Hạ Diệu cũng không cho rằng sự tình trong miệng Báo Đen nói là đơn giản như vậy, hắn tìm đến mình rốt cục là có ý gì?
Đem tờ báo nhét vào túi xách, vừa muốn khởi động ô tô, lại thấy một thân ảnh quen thuộc. Đã chừng mấy ngày Viên đại tiểu thư không có lộ diện, đang từ một chiếc trong xe đi ra cùng ba bốn nam nhân, vừa nói vừa cười đi vào một quán rượu.
Hơn nữa, mấy gã nam nhân này Hạ Diệu một người cũng không nhận ra.
Hạ Diệu không nói hai lời, trực tiếp từ trong xe nhảy ra ngoài, từ thật xa hét lớn một tiếng.
"Viên Như!"
Viên Như quay đầu thấy Hạ Diệu, nhịn không được sửng sốt.
"Anh thế nào lại ở đây?"
Hạ Diệu đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm Viên Như, hỏi: "Cô đến đây làm gì?"
"Đi vào uống rượu nói chuyện phiếm!" Viên Như vô tư thoải mái mà nói.
Hạ Diệu im lặng không lên tiếng, ánh mắt dời qua mấy tên nam nhân nhìn lướt qua, rồi lại đưa ánh mắt đến mặt của Viên Như.
"Những người này là ai?"
"Bạn bè mới của tôi."
Hạ Diệu giận, "Mới quen biết liền theo người ta đi uống rượu?"
"Không sao cả, chúng tôi đều đã chat online với nhau hơn nửa năm rồi!"
Hạ Diệu không nói hai lời, liền lôi Viên Như đi, giọng nói lạnh lùng cứng rắn.
"Theo tôi quay về."
Viên Như còn không chịu tuân theo, "Anh làm gì thế hả?"
Mấy gã đàn ông nhìn thấy tình hình như vậy liền xông tới, một người trong đó còn chặn đường trước mặt Hạ Diệu không cho đi, đưa đưa đẩy đẩy khiêu khích cậu ta.
"Cậu là ai? Muốn xen vào việc của người khác sao?"