Hạ Diệu ở nhà bị trói hơn mười ngày, ngoại trừ đi vệ sinh, lúc ăn cơm thì mới được cho phép thoải mái một lúc, thời gian còn lại đều trãi qua ở trên giường. Điện thoại di động, máy vi tính các loại toàn bộ không cho đụng tới, đối với chuyện bên ngoài không hề hay biết chút gì.
Tiểu liêu ca cũng thờ ơ, mấy ngày nay vẫn không nghe nó hót nữa, đã thế còn nhiều lần nôn mửa.
Hạ Diệu nói với mẹ Hạ: "Mẹ, con muốn đem tiểu liêu ca đi khám bệnh."
"Không được." Mẹ Hạ kiên quyết cự tuyệt.
Hạ Diệu nói: "Nhưng nó vẫn nôn ói."
"Đó là bởi vì hai ngày trước nó ăn đồ ăn sống, cho uống nước tỏi là được rồi."
"Cũng không được đâu mà."
Mẹ Hạ không nhịn được nói: "Mẹ hiện tại có việc muốn đi ra ngoài, chờ buổi chiều trở về, mẹ sẽ mang nó đi khám."
Hạ Diệu sốt ruột, "Vẫn còn phải chờ tới buổi chiều? Mẹ nhìn xem nó hiện tại thành ra cái dạng gì? Không thể kéo dài được nữa."
"Mẹ gọi người đến khám cho nó."
Hạ Diệu nói: "Nó thấy người lạ sẽ sợ, con không yên tâm."
Mẹ Hạ cố ý nói nói lẫy, "Vậy để cho nó chờ chết đi!"
Hạ Diệu nói một câu còn ác hơn.
"Nếu nó chết, con cũng không muốn sống."
Mẹ Hạ cắn răng nghiến lợi nói: "Con xem tiền đồ của con đi! Mẹ bây giờ đem nó làm thịt, xem con có chết được không!?"
Kết quả, mẹ Hạ liền đem lồng chim xuống, tiểu liêu ca bên trong phát sinh tiếng kêu thét khó chịu. Không biết đã làm gì, tiểu liêu ca ói ra một bãi máu.
Hạ Diệu choáng váng, hét lớn một tiếng.
"Mẹ --!"
Mẹ Hạ bàn tay run rẩy, sững sờ đứng ở bên chiếc giường do dự thật lâu, rốt cục cũng bởi vì lòng yêu thương mà hạ giọng.
"Con có thể đi ra ngoài có thể, điện thoại di động không được đem theo, mẹ tìm hai người đi chung với con!"
Hạ Diệu gật đầu.
Vì Hạ Diệu thân thủ cao cường, để đề phòng cậu ta ra tay với hai tên tùy tùng, mẹ Hạ đem tay của Hạ Diệu còng lại với nhau, cứ như vậy bị giải lên xe.
Hơn mười ngày qua, lần đầu được đi trên đường phố, mặc dù Hạ Diệu có chút sảng khoái tỉnh táo, nhưng vẫn khó có thể kiềm chế nội tâm kích động. Viên Tung rốt cuộc thế nào? Có vượt qua được khủng hoảng hay không? Tiểu Điền có đúng hay không cả ngày cùng Viên Tung kề vai chiến đấu, hắn có đúng hay không lại muốn trở về công ty...
Các loại lo lắng xông vào trong đầu, khiến nhịp tim của Hạ Diệu càng lúc càng nhanh.
Đừng có đoán mò... Bây giờ muốn cũng không được, Hạ Diệu bản thân ngươi không thể xằng bậy, phản kháng lại rất có khả năng gây ra chuyện lớn. Đến lúc đó muốn giúp cũng không giúp được gì, lại còn có thể gây thêm nhiều phiền phức, chịu đựng đi...Có lẽ là thiên ý trêu người, ô tô đột nhiên ở nửa đường tắt máy.
Nhịp tim của Hạ Diệu vừa mới hạ xuống một chút đột nhiên lại tăng lên. Một tên tùy tùng bước xuống xe, mỗi nhịp chuyển động của hắn lại càng khiến huyết áp của Hạ Diệu tăng lên tột đỉnh. Trên xe chỉ còn lại tài xế và Hạ Diệu hai người họ.
Hạ Diệu dùng tay với lấy cuộn giấy vệ sinh trong xe, không nghĩ rằng mình sẽ trượt tay khiến cuộn giấy lăn xuống sàn. Tư Hòa đại ca thông cảm tay của Hạ Diệu đang bị còng không nhặt đồ được, liền khom lưng thay cậu ta nhặt lên. Hạ Diệu con ngươi trầm xuống, nắm bắt cơ hội, nhanh chóng dùng củi chỏ dộng thẳng vào gáy tên tài xê. Tài xế còn chưa kịp kêu một tiếng đã ngất xỉu.
Người ở bên ngoài xe gọi, "Đưa dùm tôi cái kềm để tôi sửa xe."
Hạ Diệu cầm cái kềm đi xuống, người đó đang khom lưng kiểm tra, cũng không thèm nhìn người đưa kềm cho mình là ai, liền đem tay với tới. Kết quả còn chưa nhận được, đã bị đập một phát, chân mềm nhũn ngã lăn quay trên mặt đất.
Hạ Diệu kích động ngồi vào ghế tài xế, lại nhận ra hai cái tay của mình đang bị còng, không thể điều khiển tay lái. Vì vậy chỉ có thể ném hai người đó vào trong xe rồi khóa lại, vội vội vàng vàng đón một chiếc taxi.
"Nhanh, đưa tôi tới công ty Viên Tung." Hạ Diệu nói.
Tài xế taxi cười nói: "Cái công ty đang nằm trong biển lửa dư luận đấy à?."
Hạ Diệu vừa định nói nhiều vài câu, đột nhiên phát hiện chiếc xe này không có đồng hồ tính tiền, nhịn không được hỏi: "Này tài xế anh không có đồng hồ tính tiền sao?"
Tài xế nói: "Không có, tới đây chính là để đón cậu, còn tính tiền cái gì?"
Hạ Diệu kinh ngạc, sau đó mới xoay mặt nhìn tên tài xế, trong lòng thầm hô lên một tiếng không ổn.
Vội vàng nắm mở cửa xe, kết quả phát hiện cửa xe đã bị khóa lại.
Tài xế nói, "Lão tổng chúng tôi muốn mời anh đi uống chén trà."
Hạ Diệu một cước phi tới đạp vào mặt tên tài xế, hắn chợt thắng xe một cái, cái cổ bị đạp xém nữa là không thể xoay được nữa.
Ngay lúc Hạ Diệu đối phó tên tài xế, cửa sau xe đột nhiên bị mở ra, xuất hiện sáu gã tráng hán. Vẫn là sáu người trước đây ý đồ hãm hại Viên Như, bị Hạ Diệu hạ nhục lột đồ đem phơi ngoài nắng, bây giờ đang nở nụ cười có vài phần hung ác.
"Hạ công tử nên kiềm chế một chút, thân phận của ngài cao quý như vậy, hơn nữa tay vẫn còn bị còng, đừng ép chúng tôi phải ra tay mạnh bạo."
Hạ Diệu biết rõ trốn không thoát, chỉ có thể trầm mặt cùng bọn họ đi một chuyến.
Ô tô chạy đến một bộ khu nhà cao cấp, Hạ Diệu bị sáu tên bảo tiêu dẫn xuống.
Báo Đen đang ở bên cạnh hồ cá cho cá ăn, nghe được tiếng bước chân, đầu liền xoay lại, vẻ mặt khó chịu.
"Ta bảo các người thỉnh cậu ta về, là thỉnh đấy....không hiểu sao? Thằng khốn nào còng tay cậu ta lại?"Tên cầm đầu nói: "Lúc chúng tôi gặp cảnh sát Hạ, cậu ta đã bị còng trước đó."
Báo Đen nhìn cổ tay của Hạ Diệu, nhịn không được hanh cười một tiếng.
"Cái này gọi là chủ động giao nộp bản thân đó sao?"
Hạ Diệu âm mặt không nói lời nào.
Báo Đen khách khí, cánh tay bài mở theo kiểu thỉnh: "Mời Hạ công tử đến tham quan căn nhà mà tôi an bài cho cậu, thấy khu vực này thế nào? Không tệ chứ?"
Hạ Diệu xoay người, "Không có gì thì tôi đi."
Báo Đen chợt níu cổ áo của Hạ Diệu lôi lại ôm vào trong lòng
"Thật vất vả đem cậu về đây, không ngồi lại một chút sao?"
"Cút đi!" Hạ Diệu phẫn nộ quát một tiếng.
Báo Đen yên lặng nhìn chăm chú vào gò má của Hạ Diệu, nói: "Viên lão súng thế nào lại tốt số thế nhỉ?"
"Ngươi có thể bớt làm chuyện khiến ta buồn nôn không?"
Con ngươi của Báo Đen dần chìm xuống, "Buồn nôn? Hạ công tử, tôi làm gì khiến cậu thấy buồn nôn? Tôi mặc cho cậu tố giác tôi, mặc cho cậu đánh đập tôi, đổi lại tôi mua cho cậu một căn nhà lớn như vậy. Phải nói là Báo Đen tôi đổ máu vì cậu
Hạ Diệu mắt lộ ra vẻ ngoan cường, giọng nói âm hàn không gì sánh được.
"Ngươi dám đụng đến ta một chút, ta khiến ngươi chết cũng không biết vì sao mình chết."
Báo Đen nở nụ cười, "Tôi đời này phúc phần gì cũng đã trãi qua, chỉ thiếu mỗi một lần được thượng cậu, hưởng thụ xong tôi chết đi cũng toại nguyện."
Hạ Diệu bỗng buông lỏng cơ mặt, trong ánh mắt mang theo vẻ gan dạ nghiêm nghị.
"Ngươi cũng chính là mồm mép khoa trương, căn bản không có gan làm."
Báo Đen nói: "Tôi quả thực không can đảm cưỡng bức cậu, nhưng tôi có can đảm để cho cậu tự nguyện."
Nói xong, Hạ Diệu bị ép buộc mà được thỉnh đến phòng ngủ, hai cái tay vẫn nhứ trước bị trói ngược lên trên tay vịn đầu giường.
"Nào, nếm thử đi, là cố ý tìm người đến pha chế cho cậu đấy."
Báo Đen đem một chén nhỏ đưa tới bên mép Hạ Diệu.
Hạ Diệu nói: "Đừng nói lời vô ích, muốn rót vào miệng tôi thì cứ việc!"
"Tôi thích người thống khoái như cậu đấy."
Báo Đen nói xong, đem cái chén giao cho hai người bảo tiêu bên cạnh, để mặc họ đem thuốc kích dục rưới vào trong miệng Hạ Diệu, liều thuốc so với Điền Nghiêm Kỳ trước đây còn mạnh hơn gấp hai lần.
Sau đó, Hạ Diệu nằm ở trên giường, điệu bộ chết cứng, không một chút gì nhúc nhích.
Báo Đen cố ý hỏi: "Cùng Viên Tung ở riêng nhiều ngày rồi hả?"
Cái gì mà nhiều ngày? Đã là hơn một tháng, từ lúc Điền Nghiêm Kỳ bị Báo Đen xâm phạm, Hạ Diệu vẫn là "ăn chay niệm phật", "Tinh lực" tràn đầy không gì sánh được.Nửa tiếng đồng hồ qua đi, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng.
Hạ Diệu thân thể bắt đầu nóng lên, tim đập loạn nhịp, trong đầu liên tiếp xuất hiện ảo giác. Thế nhưng cậu ta cố nén không lên tiếng, sau gáy hiện lên tầng tầng mồ hôi mịn, hô hấp càng ngày càng gấp gáp.
Báo Đen thở một hơi nhiệt khí lên mặt Hạ Diệu.
"Nhịn không được rồi sao?"
Chỉ một sự va chạm nhẹ của hơi thở đó lên da mặt cũng đã khiến lòng của Hạ Diệu ngứa ngáy khó nhịn, càng đừng nói sau đó liên tiếp bị khiêu khích.
Giờ này khắc này, Hạ Diệu đã thấu hiểu trước đây Điền Nghiêm Kỳ thống khổ thế nào.
Thời gian trôi đi, sự khó chịu bên trong Hạ Diệu càng ngày càng nghiêm trọng, đã đến mức nằm không được phải liên tiếp lăn qua lăn lại. Ngứa ngáy từ tận trong những khớp xương chui ra bên ngoài, làm cho bản thân không thể trốn tránh, không chỗ che giấu, không thể chống đỡ.
Báo Đen có chút không đành lòng, đưa tay hướng về Hạ Diệu.
"Ngươi cút cho ta!!!"
Hạ Diệu hô lên một tiếng này, không kềm được lại rống dài một tiếng thống khổ sau đó, người nhìn thấy cảnh này liền ngứa ngáy, người nghe thấy liền mê say.
Báo Đen hướng về sáu gã hán tráng nói: "Các ngươi đi ra ngoài đi."
Vốn tưởng rằng thời khắc quyết định đã đến, kết quả Báo Đen lại cùng Hạ Diệu nhịn hơn mười phút.
Hơn mười phút này của Hạ Diệu còn hơn cả việc giẫy dụa trong giây phút sinh tử. Cậu ta trước mắt Báo Đen như một miếng thịt tươi ngon, còn Báo Đen là một con dã thú đã nhịn đói nhiều ngày, chỉ cần một giây nữa không được ăn liền tắt thở.
Báo Đen hướng về cái lỗ tai của Hạ Diệu thổi khí, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào?"
Hạ Diệu gồng dậy tức giận rống một tiếng, mồ hôi hột lớn như hạt đậu văng lên tới lỗ tai của Báo Đen.
Ánh mắt của Báo Đen liền thay đổi.
Kỳ thực hắn đối với Hạ Diệu cũng không có ác ý, hắn cũng là giống Viên Tung đang lúc cảm thấy thiếu thốn, hơi lộ ra vẻ gấp gáp ngượng ngùng mỗi lần nhìn thấy Hạ Diệu. Nhìn cậu ta khó chịu như vậy, Báo Đen cũng có chút không nỡ.
"Cậu yên tâm đi, lúc tôi nói với Viên Tung chuyện hôm nay, nhất định sẽ nhấn mạnh rằng cậu so với Điền Nghiêm Kỳ kiên trì nhẫn nhịn lâu hơn."
Hạ Diệu ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn nằm đó giùng giằng như một người bị tâm thần, nước mắt và nước mũi tất cả đều không tự chủ được mà trào ra. Thân thể bắt đầu không khống chế được mà run, hàm răng cắn vào nhau phát ra tiếng vang, gân xanh nhô ra đầy sau gáy.
Giờ này khắc này, gương mặt của Hạ Diệu đã không còn tuấn lãng đẹp đẽ nữa, mà trở nên méo mó biến dạng.
Báo Đen trong lòng sinh ra vài phần lo lắng, sau cùng đổi đề tài mà thỏa hiệp.
"Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nói với Viên Tung chuyện này.", Hạ Diệu con mắt đỏ ngầu, cả người giống như đã trở thành nước, đôi môi từ màu ửng hồng đã biến thành thâm tím. Vẫn như cũ ngậm chặt môi, gân xanh trên cổ kịch liệt run giật.
Báo Đen chờ không nổi nữa, trực tiếp đưa tay tới đũng quần của Hạ Diệu. Hạ Diệu thét lên một tiếng như sụp đổ, nước bọt từ khóe miệng ồ ồ chảy ra.
Báo Đen vốn tưởng rằng cậu ta đã không nhịn nổi nữa, kết quả Hạ Diệu hội tụ sức lực của toàn thân nhổ ra một chữ
"Cút..."
Báo Đen nóng nảy, trực tiếp luồng tay vào trong quần lót của cậu ta. Trong khoảnh khắc đó, cơ mặt của Hạ Diệu toàn bộ co quắp kịch liệt, cả người đánh mất ý thức. Lại dựa vào bản năng tiếp tục kháng cự, tựa như một con cá đã bị mổ bụng nhưng vẫn cố gắng giẫy dụa trên tấm thớt, nhất quyết vì sinh mạng của mình mà chống lại tới cùng.
Máu tươi trong lỗ mũi Hạ Diệu bắt đầu chảy ra không ngừng. Sự hứng tình của Báo Đen cũng bởi vì điều đó lập tức thoái lui, lấy điện thoại lớn tiếng gọi cho đám người bên ngoài.
"Đưa hai người vào đây"
Một người trong đó cầm máu cho Hạ Diệu, loay hoay nửa ngày không làm được gì.
"Đại ca, không cầm máu được!"
"..."