Viên Tung không nói nữa, yên lặng nhìn Hạ Diệu ăn.
Tuy rằng Hạ Diệu tâm tình khó chịu không muốn ăn, nhưng quả thực không nhịn nổi món cơm ngon này, từng ngụm từng ngụm nuốt vào, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt nóng bỏng của ai đó đang nhìn cậu ta ở bên cạnh. Viên Tung nhìn Hạ Diệu nhúc nhích đôi môi giữa trời tuyết phủ, trong lòng không khỏi suy nghĩ: mình đã bao lâu rồi không hôn cậu ta?
Tuyết trắng mịt mùng, cây cối bị phủ trắng xóa.
Người đi đường ngang qua liếc mắt, ai cũng đều có thể nhìn thấy một người nam nhân đang nhìn chăm chú vào một người nam nhân khác, tình cảm uyên ương sâu sắc ấm áp mặn nồng, đâu ai nghĩ tới bọn họ đã chia tay.
Hạ Diệu một giây trước còn vì câu nói "Tôi sẽ không chủ động nói lời quay lại với cậu" của Viên Tung mà tức giận bất bình, một giây sau cũng không biết nghĩ tới điều gì, giữa chân mày khai mở một hình chữ thập, đuôi lông mày sau đó giật giật.
"Đúng rồi, tôi nhớ đến một việc."
Viên Tung lúc này mới hồi phục lại tinh thần, hỏi: "Chuyện gì?"
Hạ Diệu đem khuỷu tay khoác lên vai Viên Tung, ánh mắt vô lại câu dẫn hắn, "Tiểu Điền bảo tôi giúp hai người các anh nên duyên."
Viên Tung sắc mặt thay đổi, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi đáp ứng!" Hạ Diệu nói.
Viên Tung động tác cứng rắn, Hạ Diệu nói xong liền bị hắn đoạt lại hộp cơm, trầm giọng nói rằng: "Tôi coi như cơm này là cho chó ăn."
Nói xong đứng dậy đi nhanh đến chiếc xe của mình.
Hạ Diệu thấy Viên Tung tức giận, trong lòng khai hỏa một viên đạn vui cười, không biết xấu hổ mà đuổi theo.
" Đòn bánh tét bự à, khoan hãy đi đã, tôi còn chưa nói xong với anh mà!"
Vẫn đuổi theo tới bên cạnh xe của Viên Tung, chặn ngay cửa xe không cho hắn bước vào trong, con ngươi xoay vòng vòng nhìn gương mặt lạnh lùng của Viên Tung,
"Thế nào? Suy nghĩ một chút đi chứ, tiểu Điền của chúng ta là người tốt! Vừa thông minh, vừa giỏi dang, thấu hiểu lòng người, là nam nhân toàn tài."
Viên Tung dùng ánh mắt lạnh lùng còn hơn cả trời đang đổ tuyết nhìn thẳng vào Hạ Diệu, không nói một lời.
Hạ Diệu làm trầm trọng thêm khí tức, "Hôm nay tiểu Điền vẫn còn than thở với tôi, nói là một khoảng thời gian thật dài không thấy anh, anh đi thăm cậu ta một chút, người ta nhớ anh quằng quại lên đó."
Bàn tay to lớn của Viên Tung thô lỗ lôi kéo Hạ Diệu, "Tránh sang một bên!"
"Làm gì?" Hạ Diệu thần kinh trong nháy mắt bị siết chặt.
Viên Tung nói: "Đi xem hắn một chút, không thể để cho mồm miệng của cậu nói nãy giờ bị uổng phí."
Hạ Diệu liền âm mặt lại không gì ngăn cản được. Vẫn như trước cứng đầu cứng cổ bá chiếm cửa xe, ương nghạnh không chịu thua."Tôi nói cho anh biết Viên Tung, anh xem lại gương mặt này của anh đi, rõ ràng là bị tôi ép buộc. Anh phải cao hứng lên biết không? Anh phải thật lòng đặt người ta ở trong tâm trí, không thể cứ cả ngày đi theo tôi lãng phí thời gian. Nói thật, hãy quên tôi đi, cho tiểu Điền người ta một chút cơ hội, người ta cũng không dễ chịu gì đâu."
Viên Tung đột nhiên nở nụ cười, nắm lấy tay của Hạ Diệu.
Tay của Hạ Diệu bị bàn tay to lớn của Viên Tung bao trùm lấy, ấm áp dị thường, trong lòng cũng một phần nóng rực. Rõ ràng là đang hưởng thụ sung sướng, còn bày đặt giả bộ "nam nam thụ thụ bất thân".
"Đừng như vậy, Viên Tung, anh làm như vậy sẽ khiến tiểu Điền đau lòng hơn."
Kết quả, Viên Tung người ta không phải muốn nắm tay Hạ Diệu, mà là đem cậu ta ném qua một bên, tự mở cửa xe.
Hạ Diệu nóng nảy, nhảy lên kéo cổ áo Viên Tung.
"Anh muốn làm gì?"
Viên Tung xoay mặt lại cười cười, "Cậu nói rất có đạo lý, tôi hiện tại thuận lòng nguyện ý đi thăm hắn một chút."
"Thuận lòng nguyện ý" bốn chữ này nói ra đặc biệt nặng nề.
Hạ Diệu đột nhiên bạo phát, nổi giận mắng: "Viên Tung, anh đó nha, đừng tự chà đạp mặt mũi!"
Viên Tung hỏi lại: "Tôi thế nào lại tự chà đạp mặt mũi? Không phải là cậu bảo tôi đi sao?"
Hạ Diệu không thèm để ý mà quấy nhiễu, chỉ vào mũi của Viên Tung mà mắng.
"Anh là đồ thất đức!"
Xoay người bỏ đi, lại cảm thấy chưa hết giận, từ mặt đường hốt lên một bãi tuyết, vo thành một quả cầu tuyết ném về phía Viên Tung. Viên Tung cũng không thèm né, quả cầu tuyết ung dung nện thẳng vào cổ hắn ta.
"Có bản lĩnh thì bước ra đây đánh tôi, đánh đi!" Hạ tiểu yêu điên loạn khiêu chiến.
Viên Tung căn bản là không phản ứng với cậu ta, dáng vẻ đang muốn bước lên xe.
Hạ Diệu vừa nhìn thấy Viên Tung lại muốn mở cửa xe, trong nháy mắt nóng nảy không kiềm được, từ dưới đất ôm lấy một khối tuyết cực lớn chạy đến ập vào đầu Viên Tung. Khối tuyết từ trên đầu Viên Tung vỡ ra, vụn tuyết rơi lả tả trượt dài trên những đường nét cơ thể, rất mát mẻ!
"Anh đánh tôi đi, có bản lĩnh thì đánh tôi đi!" Hạ Diệu dùng tay chỉ vào bản thân, tiếp tục ồn ào, "Anh cứ thế mà đánh tôi đi, đánh đi!"
Hạ Diệu bị cảm mạo đến bây giờ còn chưa khỏe hẳn, nháo nhào một hồi nước mũi trong suốt lại rỉ ra.
Viên Tung không hạ thủ, nhả ra cho Hạ Diệu năm chữ.
"Con hươu tuyết ngu xuẩn"
Nói xong đem con hươu tuyết yêu nghiệt bát nháo đẩy qua một bên, leo lên xe, chưa kịp kéo cửa sổ xe lên đã bị ném thêm một quả cầu tuyết vào gò má.
Hạ Diệu nhìn Viên Tung chịu đựng không thèm phản ứng mà lái xe rời đi, trong lòng cảm thấy rất thống khoái! Mấy ngày nay tiết mục giống như thế này diễn ra không ít, mỗi lần ăn hiếp Viên Tung xong, Hạ Diệu lại cảm thấy có loại thành tựu lớn lao.Giả sử thực sự không có cách nào khác để hòa hợp, ăn hiếp hắn ta vài lần cũng không có gì thua thiệt cho bản thân!
Trở lại phòng làm việc, Hạ Diệu thong thả hít thở, suy nghĩ một hồi càng thấy không thích hợp.
Anh ta thực sự bỏ đi? Sẽ không thực
Hạ Diệu cầm điện thoại di động lên, do dự một hồi, vẫn là gọi cho Điền Nghiêm Kỳ.
"Tiểu Điền đấy à?"
Giọng của Điền Nghiêm Kỳ có vẻ vội vàng, "À, đang xử lý văn kiện, chuyện gì vậy?" vừa nói với Hạ Diệu vừa nói với thư kí: "Đưa cái này qua cho Trương chủ nhiệm, trước tiên chờ một chút, còn cái này nữa."
Hạ Diệu nói: "Cậu vẫn còn đang bận rộn."
Điền Nghiêm Kỳ thở mạnh một cái, nói: "Uhm, gấp rút như sắp chết tới nơi, anh chờ tôi chút, alo, Trâu quản lí à..."
Hạ Diệu vừa nghe cục diện của đối phương thế này, xem ra là đang "một mình hăng hái chiến đấu". Trong lòng thoáng dễ chịu một chút, còn nói: "Ngày hôm nay tôi cùng Viên Tung nói chuyện về cậu."
"Chuyện của tôi?" đầu óc của Điền Nghiêm Kỳ vẫn còn đang xoay vòng vòng.
"Chính là chuyện tôi đang giúp cho cậu!" Hạ Diệu nói.
Điền Nghiêm Kỳ lúng túng cười cười, "À, vậy anh ta nói như thế nào?"
"Anh ta nói ngày hôm nay sẽ đi gặp cậu." Hạ Diệu nói.
"Sao? Anh ta tới đây sao? Tôi không thấy à!" Điền Nghiêm Kỳ nói.
Hạ Diệu trong lòng thoáng vui mừng, nhưng vẫn là căn cứ theo tinh thần "chủ nghĩa nhân đạo" mà trấn an một câu.
"Có thể là chưa khởi hành, cậu cứ chờ một chút..."
Nói xong, cúp máy, vẻ mặt mỹ mãn nhìn vào màn hình điện thoại thầm nói một câu.
- Qúy ngài bận rộn, khỏi cần chờ, anh ta không đến được đâu! -
- ----------------
Đêm Giáng sinh tới gần, trước cổng trường đại học người ta bày bán quả táo và những mặt hàng phục vụ ngày lễ ngày càng nhiều, Lý Chân Chân nghe nói công ty của Viên Tung ngày trước giáng sinh và ngày giáng sinh đều không cho học viên nghỉ, cho nên dự định sớm ứng tiền lương mà mua một ít quả táo đem đến tặng.
Xe của Bành Trạch đang đậu trước cửa trường đại học! Tuy rằng Bắc Kinh xe sang không thiếu, thế nhưng một chiếc Hummer sáng loáng mà sừng sững đậu ở cửa trường học chính là thu hút nhãn cầu của đông đảo nhiều người xung quanh.
(*) xe Hummer: nhãn hiệu xe hơi vượt địa hình.
Chỉ có ánh mắt của Lý Chân Chân là trực tiếp gạt bỏ chiếc xe kia, khởi bước hướng về trạm tàu điện ngầm cách đó không xa.
Bành Trạch lái xe đuổi theo, ô tô ở trong tuyết dày chạy lên.
"Chân Chân..."
Lý Chân Chân mặt lạnh liếc Bành Trạch, miệng lạnh lùng nói: "Muốn cái gì?"
"Tôi và Lưu Huyên đã chia tay."
Lý Chân Chân dưới chân vốn đã trơn trợt, nghe xong câu này suýt tí nữa là ngã xuống đất.
"Chia tay? Thật hay giả?"
Bành Trạch dừng xe lại, bàn tay đưa ra ngoài cửa sổ xe, níu cánh tay của Lý Chân Chân lại.
"Là thật, tôi chủ động nói chia tay."
Lý Chân Chân sắc mặt thay đổi, không nói gì.
Bành Trạch kéo cái khăn quàng cổ của Lý Chân Chân, bàn tay luồng vào bên trong lớp da nhạy cảm ngay cổ của cậu ta, Lý Chân Chân vội vàng đem cổ tay của hắn bóp lại.
"Anh làm gì thế?"
"Cái khăn quàng cổ này nhìn rất tốt, mua ở đâu?"
Lý Chân Chân không nhịn được nói: "Có việc gì không? Nếu không đừng cản đường tôi ra trạm tàu điện."
"Đã trễ thế này còn đi đâu?" Bành Trạch cố ý hỏi.
Lý Chân Chân huơ huơ cái bóp trong tay, "Đi nhận thù lao để mua táo."
Bành Trạch giọng nói lộ ra vị chua xót, "Đừng diễn sâu như vậy chứ, tôi đã chia tay rồi, cậu cũng nên chấm dứt với tên kia đi chứ!"
"Anh chia tay thì liên hệ gì đến tôi?" Lý Chân Chân ngôn từ sắc bén, "Phải! Ngay từ đầu là bọn tôi diễn kịch, nhưng diễn riết tôi lại cảm thấy rất thật."
"Thôi dẹp đi!" Bành Trạch vặn lông mày, "Người ta căn bản xem cậu rất chướng mắt."
"Làm sao anh biết chướng mắt?" Lý Chân Chân không phục.
Bành Trạch nói: "Người ta đường đường chính chính là một thằng đàn ông, ai nhìn thấy cậu cứ lẻo đẻo theo hắn sẽ nói cậu là một thằng đỉ nhỏ? Hắn đối tốt với cậu cũng chỉ vì nể mặt mũi của Hạ tiểu yêu thôi, kỳ thực trong lòng không chừng lúc nào cũng xem cậu là món thịt dơ bẩn."
"Anh ta xem tôi dơ bẩn thế nào, tôi cũng yêu thích anh ta." Lý Chân Chân lạnh lùng nói.
Bành Trạch nóng nảy, "Cậu sao lại hèn như vậy?"
Lý Chân Chân bị Bành Trạch siết tay, lúc này dùng sức giãy dụa.
"Anh có việc gì nữa không? Không thì lập tức buông tay!"
Bành Trạch đến sau cùng không lay chuyển được cậu ta, chỉ có thể buông ra.
"Được rồi, được rồi, cậu lên xe đã, nói đi, đi đâu? Tôi chở cậu."
Lý Chân Chân lạnh lùng nói: "Tôi không ngồi xe của anh."
"Vậy cậu cũng đừng hòng đi đâu." Bành Trạch gắt gao siết cánh tay của Lý Chân Chân.
Hai nam sinh cùng lớp lúc này đi ngang qua, kinh ngạc nhìn Lý Chân Chân, "Cậu đứng đây làm gì đấy?"
"À, không có gì."
Lý Chân Chân chỉ có thể đem vẻ mặt không tình nguyện mà leo lên xe.