Khi về cục cảnh sát, các đồng chí cảnh sát xếp thành hàng hoan nghênh chào đón Hạ Diệu chiến thắng trở về.
"Được đó, Hạ thiếu gia, chiến thắng liên tục cả ba vòng nha?"
"Các nữ đồng nghiệp ở bộ phận khác đều nóng lòng muốn chụp ảnh chung với cậu đó."
"Đội trưởng còn muốn tổ chức một tiệc mừng chiến thắng cho cậu nữa, anh em cùng ra ngoài làm một bữa."
"..."
Một đám người nhiều chuyện vây xung quanh Hạ Diệu xả một tràng, cậu ta im lặng không lên tiếng dọn dẹp đồ vật cá nhân, dọn dẹp xong lại nở một nụ cười lấy lệ,"Bây giờ tôi có chút mệt, để lúc khác rãnh rỗi hãy tính!" Nói xong khoát đồng phục cảnh sát lên vai, bước nhanh rời khỏi ánh mắt của mọi người.
"Ha, sao tôi nhìn thấy sắc mặt cậu ta có vẻ như không được tốt?"
"Có lẽ bị tên nước ngoài kia cướp nụ hôn đầu, nên trong lòng cảm thấy khó chịu?"
"Phì - Anh đừng có đùa với tôi nha"
"..."
Nhà Hạ Diệu ở Vương Phủ Tỉnh (1), nằm ngay dưới chân hoàng thành, tổng thể rộng mấy trăm mẫu, là khu nhà cao cấp kiểu Trung Quốc. Nhưng kiến trúc lại chỉ có ba phòng, phòng ngủ chính lớn như sân bóng, ở giữa có bày một cái giường.
(1):Vương Phủ Tỉnh là một trong những phố mua sắm nổi tiếng nhất của Bắc Kinh.
" Xin chào! xin chào!"
Người vừa chào với Hạ Diệu thật ra là một con chim yểng (2), học nói rất nhanh, lúc rảnh rỗi Hạ Diệu sẽ dạy cho nó nói hai câu, lúc không rảnh thì lại treo một cái máy cassette ở trước cửa sổ, cho chim yểng đọc theo máy.
(2): Chim yểng là một loài chim thuộc họ sáo sống ở các khu vực đồi núi Nam Á.
Chim yểng vừa vặn lại học được một câu hát lại hát đi hát lại: "Cùng em hôn hôn hôn hôn hôn, hôn em thật nồng nàn..."
Hạ Diệu nổi gân xanh trên trán, tao nói sao mày hát như vậy hả? Hết lần này đến lần khác hát "Hôn"! Mày hát tử tế một chút không được hả? hát như cái máy hết điện, nghe mà thốn trong lòng.
Kết quả, Hạ Diệu mở cái máy lên, phát hiện nó thật sự hết điện, máy hát và chim yểng hát chẳng khác gì nhau. Máy hát hát, chim yểng bên kia theo phản xạ cũng hát theo, lần này xem như có hai cái máy hết điện cùng song ca.
"Đừng hát nữa!" Hạ Diệu tức
Yểng tử ngay lập tức nhại lại, "Đừng hát nữa". Sau đó lại tiếp tục bắn một tràng "Hôn".
Hạ Diệu đang lúc bực bội, cửa đột nhiên cạch một cái, gương mặt Bành Trạch xuất hiện trong tầm mắt.
"Sao cậu lại tới đây?" Hạ Diệu buồn bực.
Bành Trạch đầu đội mũ bóng chày, uy phong bước vào, "Gọi điện cho cậu cậu cũng không nhận, tôi chỉ có thể đến tận cửa mời. Buổi tối có một tiệc rượu chúc mừng tổ chức dành riêng cho cậu, cậu nhất định phải hưởng ứng đó!"
Hạ Diệu không hề suy nghĩ liền vứt một câu, "Không đi."
"Đừng mà! Anh Đậu đã đặt phòng rồi, gái đẹp cũng đã gọi, cậu đừng để anh ấy mất mặt chứ?"
Hạ Diệu trái lại còn nghịch hai quả hạch đào, làm như không nghe thấy.
Bành Trạch biểu cảm không thể hiểu được,"Tôi biết cậu buồn bực, tham gia một tiệc rượu thì sao? Cậu không thể gặp người khác hả? Anh em tôi muốn cậu nở mày nở mặt mà, tôi mà có thảm đỏ cũng đeo trải mời cậu rồi.
"Không có hứng."
Bành Trạch bị nghẹn ba chữ này đến nói không ra lời.
Đột nhiên, trong phòng lại truyền đến một giọng chất vấn, "Đứa nào nói chuyện đó?"
Bành Trạch dán mắt lên mặt Hạ Diệu xác định là cậu ta không hề có mở miệng.
Trong chốc lát, giọng nói kia lại xuất hiện, "Đuỹ nào nói chuyện đó?"
Bạch Trạch sợ đến ngực rung động, đem mắt chuyển hướng đến Hạ Diệu, cậu ta vẫn như trước không hề mở miệng.
"Cậu... có nghe thấy có một giọng nói kì lại không?"
Hạ Diệu che giấu nụ cười, lạnh nhạt nói "Không hề!"
Đúng lúc này, yểng tử lại nhỏ giọng nói một câu: "Đứa nào nói chuyện đó?"
Bành Trạch đầu tiên là chấn động, sau đó đột nhiên bừng tỉnh tươi cười, ngón tay rung lên một cái chỉ về phía Hạ Diệu.
"Dùng âm bụng doạ tôi đúng không?"
Hạ Diệu, "..."