Thế Bất Khả Kháng

Theo đuổi mẹ vợ


trước sau

Viên Tung thực ra cũng không có rời đi, mà là đem xe lái đến một nơi cách nhà Hà Diệu khoảng một trăm trước, tầm mắt vẫn là nhìn vào phòng ngủ của mẹ Hạ.

Mẹ Hạ đang chuẩn bị kéo rèm cửa, đột nhiên quét mắt nhìn thấy một chiếc xe. Bà ta nhận thức được đây là xe của Viên Tung, trong lòng oán thầm: biết chắc là cậu sẽ không thống khoái mà bỏ đi, quả nhiên vẫn lấp liếm như mèo!

Vì vậy, nguyên một đêm, mẹ Hạ ngủ vô cùng cảnh giác.

Trong lúc ngủ vẫn liên tục nhìn ra cửa sổ, xe của Viên Tung vẫn đậu ở đó. Còn phần Viên Tung vì sao không có ở trong xe, mẹ Hạ thấy không rõ lắm, chỉ có thể đi xuống lắng tai nghe động tĩnh bên trong phòng của nhi tử, nhưng quả thực không hề có chút tiếng động. Lại lén lút mở cửa phòng của Hạ Diệu ra, thấy Hạ Diệu vẫn đang đàng hoàng ngủ trên giường.

Lẽ nào hắn không phải là phải thừa dịp lợi dụng sơ hở, mà là đang ở bên ngoài gác đêm?

Giả sử mẹ Hạ là nuôi nấng một khuê nữ, có người đàn ông như thế cam tâm tình nguyện ở bên ngoài coi chừng hai mẹ con, mẹ Hạ trong lòng nhất định đặc biệt cảm động. Vấn đề là bà ta nuôi nhi tử, lại còn là một hình cảnh thân thể cường tráng, lại để cho một gã đàn ông khác canh chừng, cần thiết sao?

Cho nên, mẹ Hạ suy nghĩ xe của Viên Tung là bị hỏng, hoặc là đang có mưu tính gì đó.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, mẹ Hạ lại một lần nữa nhìn ra cửa sổ, Viên Tung đã đi rồi.

Lúc này Hạ Diệu vẫn chưa rời giường, Viên Tung cũng không nói chuyện gì, cứ như vậy lẳng lặng rời đi.

Sau đó vài ngày, Hạ Diệu cũng hết sức bình thường, bình thường đến mức mẹ Hạ có chút khó lý giải. Trước đây, mối quan hệ của cậu ta và Viên Tung chưa bại lộ, Hạ Diệu mỗi ngày đều lấy lí do tăng ca để qua đêm không về. Hiện tại mà nói, Hạ Diệu ngược lại rất khiêm nhường, mỗi ngày đúng giờ là về nhà, vẫn còn giúp mẹ Hạ làm việc nhà, trở nên hiếu thuận dị thường.

Mẹ Hạ buổi tối lúc ăn cơm, cố ý hỏi, "Con mấy ngày nay thế nào không đi tìm Viên Tung?"

"Mẹ muốn con đi tìm anh ta?" Hạ Diệu cố ý chọc mẹ Hạ.

Mẹ Hạ liếc mắt cậu ta một cái, "Đang nghiêm chỉnh với con, trong khoảng thời gian này chuyện gì xảy ra?"

Hạ Diệu bị mẹ Hạ hỏi đến không thể hiểu được, "Cái gì gọi là chuyện gì xảy ra? Con thì làm sao?"

Mẹ Hạ đột nhiên có chút không biết nói từ đâu.

"Chính là trong khoảng thời gian này con tại sao lại rất nghe lời? Mỗi ngày đúng giờ về nhà, cũng không gặp gỡ Viên Tung."

Hạ Diệu bất đắc dĩ, "Con ngoan ngoãn không được sao? Chẳng lẽ con mỗi ngày đều không có nhà, lúc nào cũng đối nghịch với mẹ, mẹ mới cảm thấy thoải mái?""Con biết mẹ không phải là ý tứ này, con lại muốn nói đi đâu?"

Hạ Diệu đem đôi đũa đặt xuống, "Mẹ, con nói thật lòng, Viên Tung mấy ngày nay đang bề bộn công chuyện, suốt ngày không gặp ai. Con nghĩ anh ta muốn tranh xa con một chút, muốn con dành nhiều thời gian cho mẹ."

Mẹ Hạ hừ một tiếng, "Hắn có phần hảo tâm này?"

Hạ Diệu không nói cái gì nữa, thế nhưng biểu tình trên mặt không có lấy một chút "hư tình giả ý", trên thực tế cậu ta trong khoảng thời gian này đối với mẹ Hạ thái độ quả thực thay đổi rất nhiều.

Buổi tối trước khi ngủ, mẹ Hạ lại đem rèm cửa sổ kéo ra, lại thấy chiếc xe kia của Viên Tung.

Mấy ngày này, mẹ Hạ mỗi buổi tối đều sẽ thấy xe của Viên Tung đậu ngay chỗ cũ, nhưng lại chưa thấy Viên Tung bước ra khỏi xe lần nào, càng đừng nói là nhảy cửa sổ leo vào. Ban ngày Hạ Diệu cứ theo lẽ thường đi làm, mọi động thái trong đơn vị đều được mẹ Hạ kiểm soát chặt chẽ, sau khi tan ca đúng giờ quay về nhà, hai người họ cơ bản không có thời gian gặp gỡ.

Bởi vậy, mẹ Hạ có chút tin tưởng Viên Tung, thực sự là chỉ đến gác đêm.

Vì để cho vợ làm bạn với mẫu thân, bù đắp cho mẫu thân, cố ý giảm thiểu thời gian bên vợ, nhưng vẫn là đêm khuya thanh vắng, bởi vì nhớ vợ không chịu nổi, đành phải lẳng lặng đứng bên ngoài trông ngóng.

Cảnh tượng thật sự rất cảm động!

Nhưng mẹ Hạ lại nghĩ rằng Viên Tung bộ dạng này có chút hiềm nghi, rõ ràng đang ép bà ta nhượng bộ.

Vì vậy vào một buổi tối, mẹ Hạ bị kích động.

Trực tiếp đi tới trước xe của Viên Tung, gõ cửa sổ xe.

"Đi ra ngoài."

Viên Tung từ trong xe đi ra, thân hình cao lớn vạm vỡ đứng trước mẹ Hạ, ánh trăng chiếu vào càng làm lộ rõ khí thế nam nhân, dáng cười thuần hậu mê người, khiến lòng của mẹ Hạ không kịp chuẩn bị bỗng lộp bộp một chút.

Mẹ Hạ chỉ là dừng lại chỉ chốc lát, liền trở lại chuyện chính.

"Dì đây nói cho cậu biết: cậu đối với Hạ Diệu nhà của dì tất cả dì đều biết rõ, chúng tôi cảm động đến mức không thể báo đáp đủ đầy, thế nhưng đối với mối quan hệ của cả hai, thái độ của chúng tôi rất rõ ràng, không đồng ý chính là không đồng ý, sẽ không bởi vì cậu đứng đây canh chừng hằng đêm mà sẽ gật đầu chấp nhận."

"Ai nói con tới canh chừng cậu ta?" Viên Tung đột nhiên mở miệng, "Cậu ta là một tên tiểu tử, có gì để canh chừng?"

Mẹ Hạ biến sắc, "Vậy cậu tới đây làm gì?"

"Con là tới canh chừng cho dì." Viên Tung nói, "Con sợ dì ngủ không ngon giấc."

Mẹ Hạ cơ mặt co quắp một lúc sau, nửa ngày không nói nên lời.

Viên Tung vẫn dùng ánh mắt thâm trầm ngắm nhìn mẹ Hạ, bên trong tràn đầy chân tình, "Chú Hạ quanh năm ở bên ngoài, để dì một mình ở nhà. Bất kể nữ nhân già hay trẻ đều sẽ có cảm giác thiếu an toàn, nhất là dì lại xinh đẹp như vậy."Mẹ Hạ nín miệng nửa ngày mới tuôn ra một câu nói.

"Cậu có phải bị bệnh hay không hả?"

Nói xong, toàn thân không chỗ phát tiết, xoay mặt bước đi.

Viên Tung nhìn theo bóng lưng mẹ Hạ, liếm môi cười cười, quả nhiên bản tính của Hạ Diệu toàn bộ là thừa hưởng từ mẹ Hạ.

Sáng sớm hôm sau, mẹ Hạ đi ra cửa, xe của Viên Tung vẫn không rời đi, mà xe của Hạ Diệu đã rời khỏi từ sớm. Mẹ Hạ tức giận đi tới, nhìn vào trong xe thăm dò một chút.

"A dì, tặng ngài."

Đột nhiên một bó hoa tươi to từ cửa sổ xe vươn ra, giơ lên trước mặt của mẹ Hạ, trên bông hoa vẫn còn treo một sợi dây chuyền tuyệt đẹp.

Mẹ Hạ hừ lạnh một tiếng, "Ít lấy lòng tôi, vô dụng."

Nói xong, mặt lạnh tiếp tục đi về phía trước.

Kết quả Viên Tung lái xe từ phía sau đuổi theo, chậm rãi đi bên cạnh mẹ Hạ, bó hoa kia vẫn ở trước mặt bà ta, bất kể bà ta có tránh né thế nào, nổi giận thế nào, bông hoa có sợi dây chuyền vẫn dửng dưng hiện lên trước mắt.

"Hắc, trước đây tôi vẫn nghĩ cậu là một đứa bé thật chững chạc, không ngờ lại mặt dày mày dạn như thế."

Viên Tung thầm nghĩ: không mặt dày mày dạn thì có thể theo đuổi con trai của dì sao?

Mẹ Hạ tiếp

tục đi, Viên Tung vẫn còn đuổi theo, ở chỗ này người qua lại đặc biệt nhiều, người thì tản bộ, người thì dắt con đi chơi, người thì đi mua thức ăn, để bất kì người nào nhìn thấy cảnh này đều không tốt.

Sau đó mẹ Hạ triệt để cảm thấy phiền phức, trực tiếp cầm bông hoa kia vứt ngược lại vào mặt Viên Tung.

"Đừng để tôi nhìn thấy cậu một lần nào nữa!"

Ngay cả khẩu khí lúc trở mặt, hai mẹ con họ đều giống y hệt nhau, Viên Tung càng ngày càng "ái" mẹ vợ của hắn.

Mẹ Hạ gọi một chiếc xe taxi, một tên tài xế tầm hai mươi tuổi đưa đầu ra hỏi: "Đại tỷ, ngài đi đâu?"

"Cái gì đại tỷ? Tôi đều đã hơn năm mươi tuổi, làm mẹ của cậu đều dư sức."

Tiểu tử kia một bộ vẻ mặt kinh ngạc, "Ngài lớn tuổi vậy sao? Thực sự không nhìn ra, tôi cho rằng ngài chỉ mới hơn ba mươi."

Mẹ Hạ từ lúc bên Mỹ du ngoạn trở về, tâm tính không giống trước đây. Trước đây lúc nào cũng đem nhốt mình trong nhà mà phiền muộn, hiện tại đôi lúc liền đi ra ngoài tụ tập một chút, gặp mặt bằng hữu, ăn mặc so với trước đây cũng chăm chút hơn, khí sắc cũng đã khá hơn nhiều, tự nhiên có vẻ trẻ ra.

Nhưng mà tên tiểu tử kia nói quả thật có chút khoa trương, mẹ Hạ nghe nhưng không để ở trong lòng.

Kết quả, tiểu tử kia lại bồi thêm một câu.

"Thực sự, tôi không phải cố ý nịnh ngài vui vẻ, mới vừa nhìn thấy vị minh tinh kia, tôi còn tưởng là ngài..."

Mẹ Hạ, "..."Lái xe đi nửa đường, mẹ Hạ đột nhiên quét mắt nhìn thấy trong kính chiếu hậu trên cổ mình đang đeo một sợi dây chuyền, lúc này thất kinh.

Cái này... Đây không phải là cái treo trên bó hoa của Viên Tung lúc này sao?

Bó hoa đã bị mình vứt lại, sợi giây chuyền làm thế nào chạy lên cổ mình?

Mẹ Hạ dùng sức giật hai cái, không kéo ra được, cái cổ lại bị kéo nổi lên vết hằn đỏ. Cảm giác làm trò kiểu này trước mặt người xa lạ có chút mất mặt, ảnh hưởng hình tượng của mình, mẹ Hạ thà chết không thể tái diễn, tùy tiện mà tiếp tục đeo nó.

Đến thẩm mỹ viện, mẹ Hạ bảo tài xế dừng xe lại.

"Chúc mừng ngài đã trở thành hội viên cao cấp của chúng tôi, đây là gói thẫm mỹ trọn đời, mời ngài nhận lấy."

"Tôi đâu có thẫm mỹ trọn đời bao giờ, các người có lầm không?"

Người nhân viên nói: "Là như vầy, con trai của ngài ngày hôm qua đã giúp ngài làm tấm thẻ thành viên này, bảo chúng tôi lần sau ngài tới thì đưa cho ngài."

Mẹ Hạ hiểu ra, vừa này là Viên Tung, bây giờ cũng là Viên Tung.

"Thẻ này có thể trả lại?"

Người nhân viên nói: "Rất xin lỗi, thẻ này là không thể trả, chúng tôi có ký kết hợp đồng, nếu như muốn trả, ngài phải đền hợp đồng bằng một ít tiền."

Người quản lý ở đây là một người rất hòa thuận, trạc tuổi mẹ Hạ, nghe chuyện như vậy đành tới khuyên bảo, "Nhi tử một phen tâm ý, vị phu nhân đây cứ thu nhận lấy, hiện tại nhi tử có lòng như vậy không nhiều lắm. Cậu ta đã ký kết rất nhiều hạng mục, tất cả đều là vì dung mạo tuổi tác của ngài."

Mẹ Hạ không nói cái gì nữa, trầm mặt đi tới người chăm sóc sắc đẹp.

Người chăm sóc sắc đẹp vừa xoa bóp cho mẹ Hạ vừa khen tấm tắc, "Sợi dây chuyền ngài đeo thật đẹp, đặc biệt rất hợp với màu da."

Mẹ Hạ lạnh cứng, quay về nỏi một câu, "Cảm ơn."

...

Kết quả, sợi dây chuyền tuyệt đẹp này chỉ là bước khởi đầu, sau đó trong một thời gian ngắn, mẹ Hạ thu được từ Viên Tung vô số lễ vật. Hôm nay là một lọ nước hoa, ngày mai là một cái túi da, sau đó lại không biết từ đâu có được một bộ đồ nghề trang điểm... Tất cả đều là những nhãn hiệu mẹ Hạ thích, mẹ Hạ vốn quan trọng hình thức, vẫn là không đem trả lại, mà nếu ném đi thì luyến tiếc.

Không chỉ có như vậy, Viên Tung vẫn còn bất chấp thời tiết mà hầu bà ta, hai mươi bốn tiếng đồng hồ không gián đoạn mà trông coi canh chừng. Bất kể mẹ Hạ đi đâu, đều có xe của Viên Tung đi theo.

Tiếp theo, ánh mắt của Viên Tung vẫn liên tục cắm lên người mẹ Hạ, ánh mắt này của hắn, Hạ Diệu đã sớm được lãnh giáo qua, cơ bản không cần quay lại nhìn, hắn từ trong cửa sổ xe nhìn ra cũng đủ để người khác cảm thấy khó chịu.

Cuối tuần, Hạ Diệu sáng sớm đã ra khỏi nhà, mẹ Hạ nghĩ cậu ta nhất định là đi gặp Viên Tung, kết quả cô ta vừa định khóa cửa, quay đầu liền nhìn thấy Viên Tung.

"Cậu tại sao lại tới?"

Mẹ Hạ cũng không biết bây giờ việc nhi tử không còn đi tìm Viên Tung là nên vui hay nên rầu.

Viên Tung không trả lời, hỏi lại mẹ Hạ, "Dì đi đâu sao?"

"Đi mua thức ăn!" không nhịn được mồm.

Viên Tung nói: "Dì lên xe, con chở dì đi!"

Mẹ Hạ nói: "Không cần, tôi tự đón xe."

"Bên kia đang sửa đường, xe taxi đang kẹt cứng, trong chốc lát không thể tới đây được."

Mẹ Hạ không tin, quyết định đi bộ đón xe, kết quả ngày hôm nay xe trên đường đặc biệt ít, xe taxi càng không có lấy một chiếc.

"Dì lên xe đi mà." Viên Tung mở cửa xe ra.

Vãn bối đều đã mời như thế, mẹ Hạ không thể không cảm kích, không thể làm gì khác hơn là trầm mặt leo lên xe.

Ngày hôm sau, mẹ Hạ trực tiếp cưỡi xe đạp đi mua thức ăn.

Kết quả xe đạp còn chưa đi được mười thước, cảm giác bánh xe một trận lay động, xuống xe kiểm tra, xe bị xì hơi.

"Dì để xe đấy, con giúp dì sửa."

"Vạn năng cô gia" (con rễ toàn năng) lại hiện thân, không nói nhiều mà đem xe kéo về, bưng ra chậu nước, rồi bơm bánh xe lên thả vào trong chậu. Trong phút chốc tìm được vị trí bị thủng, lại từ trong xe hơi lấy ra một bộ dụng cụ, cuối cùng đâu và đấy vá xong bánh xe.

Mẹ Hạ âm thầm cắn răng, bản thân hắn đi xe hơi, lại có đầy đủ dụng cụ vá xe đạp ở bên trong!!!

Ngày thứ ba, mẹ Hạ trực tiếp bước ra khỏi cửa.

Viên Tung lại đứng ở chỗ đó, hỏi: "Dì đi đâu vậy?"

"Đi mua thức ăn!" Mẹ Hạ cố ý bồi thêm một câu, "Ngày hôm nay không đón xe, trực tiếp tự đi tới đó."

"Dì không nên tự phiền toái như vậy!"

Nói xong, Viên Tung đem buồng xe phía sau mở ra. Xếp gọn bên trong buồng xe, bày ra rau dưa thịt thà đủ loại, muốn gì cũng có.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện