Thế Bất Khả Kháng

Giống như lột da heo


trước sau

"Vậy mẹ cứ gọi cho anh ta." Hạ Diệu lui một bước.

"Mẹ gọi cho hắn? Đây không phải là làm điều thừa thải sao?"

Hạ Diệu bất tùng khẩu, "Quay lại mà nói con không thể gọi cho anh ta."

"Con là hài tử cái kiểu gì? Trước đây không cho hắn vào nhà, con trách ta ác độc. Hiện tại thỉnh hắn về, con lại không vui! Không muốn mời thì thôi, dẹp hết đi! Ai u dạ dày của tôi...ngày hôm nay phải hảo hảo kiểm tra mới được,....."

Hạ Diệu quay sang sặc ra một tiếng, "Gọi! Con gọi là được chứ gì?"

Nói xong, cầm điện thoại di động đi tới một chỗ cách đó không xa, không bấm gọi cho Viên Tung, trực tiếp giơ lên bên tai, làm bộ mà giật giật môi mấy cái, gật đầu, liền hướng về mẹ Hạ đi tới.

"Gọi xong rồi hả?"

Đến lúc đó Viên Tung không tới, nói hắn không vui lòng mà tới thì được rồi.

Kết quả chờ hai mẹ con trở về nhà, mùi cơm đã chui vào hốc mắt hốc mũi.

Viên Tung dáng vẻ giống như là chủ nhân căn nhà này, mặc một cái tạp dề lớn, từ trong nhà bếp ngông nghênh đi ra. Biểu tình hoàn toàn không có chút sai biệt, trực tiếp chào hỏi mẹ Hạ.

"Đã trở về?"

Cơ mặt của Hạ Diệu trong nháy mắt méo mó biến hình, ánh mắt bắn ra hừng hực liệt hỏa.

"Anh tại sao tới? Con mẹ nó ai cho anh tới?"

Mẹ Hạ giống như bị thần kinh, quét mắt nhìn Hạ Diệu, "Không phải là mẹ kêu con gọi hắn tới sao?"

"Con căn bản không có gọi!" Hạ Diệu rít gào.

Mẹ Hạ một trận quấn quýt, đi thẳng vào nhà bếp.

"Mẹ đi lấy chén, tiện thể xem hắn có có khóa ga kỹ chưa...."

"Đừng giả bộ!" Hạ Diệu lần đầu tiên hướng về mẹ Hạ hét lên, "Anh ta đều đã nấu chín, còn có thể chưa khóa ga kĩ?"

Sau đó con rễ liền ra tay, trực tiếp nắm lấy cổ Hạ Diệu từ đằng sau, lôi tới trước mặt của mẹ Hạ, tức giận hướng về cậu ta mà mắng, "Tại sao nói chuyện với mẹ cậu như vậy? Xin lỗi!"

Tôi thao! Bình dấm chua của Hạ Diệu chính thức bị lật đổ, mắt hổ trừng trừng, xông thẳng vào Viên Tung.

"Anh ra mặt giúp ai? À...Con mẹ nó anh mới đến đây vài ngày! Muốn mưu quyền soán vị!! Giả bộ con mẹ gì nữa? Con mẹ nó ai mới được lên tiếng ở đây?"

Viên Tung con ngươi trầm xuống, một cái tát đập vào mông Hạ Diệu, tiếng tát vang lên rung trời.

"Cậu dám già mồm? Nhanh chóng nhận lỗi cho tôi! Xin lỗi! Hôm nay không tự kiểm điểm thì đừng ăn!"Hạ Diệu căn bản trong lòng còn đau hơn cái mông bị tát, ủy khuất trong lòng liền nói ra, cổ họng liền gào rú.

"Không ăn thì không ăn, tôi đặc biệt đã không còn hứng thú ăn mấy bữa cơm ôi thiu của anh!"

Lời này vừa nói ra, mẹ Hạ cũng bắt đầu vén tay áo.

"Tên hài tử này hôm nay có chuyện gì? Có đúng hay không muốn tạo phản?"

Viên Tung vì không muốn mẹ Hạ động thủ, trực tiếp đem Hạ Diệu kéo đến góc tường tự thân đánh cậu ta, những cái tát vẫn chát chát vang lên nhưng vẫn như trước, có tiếng nhưng không có lực, có vài cái thậm chí là tự đánh vào cánh tay mình.

Nhưng mẹ Hạ ở một bên lắng nghe thì chuyện không phải là như vậy, căn bản là muốn tự mình ra tay, nhìn thấy cảnh này lại không nỡ. Thực sự dám hạ thủ!? Trong lòng có chút nhéo đau, dù sao cũng là con của mình.

Viên Tung thừa dịp mẹ Hạ đang sững sờ, nhỏ giọng lầm bầm với Hạ Diệu, "Cậu là muốn tìm đòn hả? Tôi đây thật vất vả lăn lộn đến bây giờ, cậu còn muốn phá hỏng!?"

Hạ Diệu trước sau như một vẫn còn căm phẫn, không hề đồng cảm với Viên Tung.

Viên Tung lại giáo huấn cậu ta, "Cậu tại sao lại bướng bỉnh như vậy? Nói cậu hai câu cậu liền không thích nghe?"

Mẹ Hạ có chút nhìn không được, cố ý ho nhẹ hai tiếng.

"Được rồi được rồi, nó không muốn ăn thì thôi!"

Được rồi? Viên Tung cho rằng "lửa cháy" còn chưa đủ, hắn phải đem dáng dấp của một cô gia, ở trước mặt mẹ vợ diễn trò dạy dỗ vợ con. Vì vậy đem Hạ Diệu lôi vào nhà vệ sinh, phịch một tiếng đóng cửa.

Chưa đến năm giây, bên trong truyền đến tiếng tru tréo của Hạ Diệu.

Tiếng kêu bên trong không hề hỗn tạp, mạnh mẽ giòn tan, người thật việc thật! Ban đầu mẹ Hạ vẫn cảm thấy Viên Tung chỉ giả bộ, kết quả nghe tiếng thất thanh vang lên, tất cả hoài nghi đều bị đánh tan.

Viên Tung đem tay của Hạ Diệu ấn vào bồn nước ấm, nước ấm nhưng rất nóng, tiếng la lúc nãy là do nguyên nhân này.

"Tôi chẳng phải chỉ mới vài ngày không quản cậu? Cậu đã đem da tay làm cho thô ráp đến như vầy! Cậu xem lại một chút, còn mịn màng sao?"

Hạ Diệu mấy ngày này lúc nào cũng tiếp nhận nhiệm vụ, mùa xuân gió lớn, nhiệt độ không khí thấp, tay bị tiếp xúc với không khí bên ngoài quá nhiều, khiến da bị nứt nẻ. Viên Tung cho rằng nhất thiết phải lột lớp tế bào chết này ra khỏi tay của cậu ta.

"Đưa tay vào đi!" Viên Tung lại túm tay của Hạ Diệu.

Hạ Diệu ồn ào, "Nóng, nóng..."

Nóng cũng phải làm, Viên Tung trực tiếp đem tay của Hạ Diệu ấn vào trong bồn nước nóng, Hạ Diệu vừa chạm vào liền rút ra, lại bị Viên Tung bóp ấn ngược trở lại, chạm vào nước nóng lại rút ra, nhiều lần làm như vậy, từng điểm từng điểm được nước nóng vấy lên.

"Cậu làm như vậy căn bản không đem lại hiệu quả, nhúng tay vào mau lên, nhất là mu bàn tay!" Viên Tung ở một bên răn dạy.Hạ Diệu căn bản không thể hạ tay xuống, vẫn là là trên mặt nước nóng, nhe răng hấp thụ khí.

Viên Tung nhìn không được, trực tiếp đem Hạ Diệu ấn vào trong nước, dùng bàn tay to của mình chặn lại ở phía trên, Hạ Diệu muốn động đậy cũng không được.

Hạ Diệu bị nóng đến dậm chân gào khóc kêu to, làm cho trái tim mẹ Hạ run lên một cái.

"Viên Tung, cậu mở cửa cho tôi vào!"

Tiếng nói của mẹ Hạ hoàn toàn bị tiếng kêu la của Hạ Diệu khuất lấp.

Hạ Diệu chậm rãi muốn rút lên, Viên Tung lại nắm lấy cổ tay của cậu ta, đặc biệt dùng sức mà chà xát bàn tay cho cậu ta, giống như là đang lột da heo, một chút cũng đều rất nghiêm túc.

"Anh làm nhẹ tay một chút a a a..." Hạ Diệu lại bắt đầu ồn ào.

Viên Tung hoàn toàn không quen tật xấu này của cậu ta, lột là phải lột triệt để, bàn tay to nắm chặt tay của Hạ Diệu. Lòng bàn tay, mu bàn tay, đốt ngón tay, kẽ hở ngón tay... từng chỗ từng chỗ được Viên Tung kiên nhẫn cọ cọ chà chà.

Sau đó, lớp da chết bị ngâm mềm, bong ra, làm làn da tươi tắn dần lộ diện. Viên Tung lúc này động tác ôn nhu hơn rất nhiều, nước ấm cũng không còn quá nóng nữa.

Trạng thái căng thẳng của Hạ Diệu rốt cục đã nhẹ nhõm hơn không ít, mắt trực câu nhìn chằm chằm Viên Tung.

"Anh chà tay cho tôi làm gì?"

Viên Tung vừa giúp cậu ta thoa xà phòng thơm vừa nói: "Nhìn không vừa mắt."

Hạ Diệu trầm mặt phản bác, "Bàn tay của anh không phải là so với tôi vẫn còn thô ráp hơn sao?"

"Tôi với cậu giống nhau?"

"Thế nào không nhau?"

Viên Tung ghé vào tai Hạ Diệu bổ sung thêm một câu: "Ngón tay của tôi nếu bị làm láng mịn, lúc thọc vào hoa cúc còn có thể khiến cậu thoải mái sao?"

"Thao đại gia anh! Cút đi! Cút đi!..."

Hạ Diệu mắng vài tiếng cút, cũng không thực sự đẩy Viên Tung

ra, để yên cho hắn chà tay cho mình, da dần dần trắng lên. Bàn tay của hai người chầm chậm quấn quýt, nhiệt độ từ lòng bàn tay to đã chuyển lên đầu của Hạ Diệu, ấm áp.

Sau đó, Viên Tung lại đem đầu của Hạ Diệu lật qua, để cậu ta nhìn vào gương.

"Nhìn này, mới có mấy ngày, đã trông không còn giống người giống dạng."

Hạ Diệu oán thầm: phải rồi....chỉ có mẹ của tôi là ra hình ra dáng.

Viên Tung nhìn vào gương chỉnh tóc cho Hạ Diệu, đem hai phần tóc vuốt dựng lên.

Hạ Diệu thấy phiền toái gạt tay của Viên Tung ra, soi vào cái gương giương ra vẻ mặt khinh khỉnh.

"Làm kiểu tóc này không phải nhìn rất ngu ngốc sao? Nhìn không khác gì hòa thượng xù lông."

Viên Tung nhéo một bên lỗ tai của cậu ta, nhìn vào gương mà nói: "Cậu không phải hòa thượng xù lông?"

"Cút đi, đừng nhéo lỗ tai của tôi, đừng nhéo..."Hai người đang luyên thuyên vui vẻ, tiếng đập cửa của mẹ Hạ lại vang lên.

"Viên Tung, cậu đã xong chưa?"

Viên Tung lấy cùi chỏ thọt Hạ Diệu, "Xem mẹ Hạ cấp bách kìa!"

Nét mặt của Hạ Diệu không biểu thị cái gì, trong lòng đã sớm đối với mấy ngày nay "nghi thần nghi quỷ" tự ti mặc cảm. Lúc không có người chính là tự tát vào mồm, nghìn vạn lần không thể người khác biết mình đã có những suy nghĩ gì.

Lúc mẹ Hạ mở rộng cửa, nhìn thấy mặt mũi của Hạ Diệu, lại thấy tay của cậu ta sưng lên, cho rằng Viên Tung thực sự trừng trị cậu ta. Ánh mắt giả vờ tức giận nhìn Hạ Diệu một lúc, lại quăng ánh mắt vào Viên Tung, tư vị trong lòng phức tạp bất minh.

"Được rồi, ăn cơm đi."

Mấy ngày này Viên Tung hầu hạ cơm nước cho mẹ Hạ đủ đầy, mỗi ngày lại đổi nhiều món ngon, lại có chút bạc đãi Hạ Diệu. Hạ Diệu chừng mấy ngày nay toàn ăn cơm ở căn tin hoặc mua ở bên ngoài, tất nhiên là luôn ngóng trông một bữa do Viên Tung làm.

Mẹ Hạ thấy nhi tử ăn như hổ đói, trong lòng có chút không phải là tư vị.

Đừng nói Hạ Diệu, chính là mẹ Hạ mấy ngày này cũng đã quen với việc ăn cơm do Viên Tung làm, đến lúc chính bản thân mình làm cơm cũng thấy không ngon.

Ăn cơm xong, lương tâm trổi dậy, Hạ Diệu giành rửa chén với mẹ Hạ, Viên Tung một mình ung dung ngồi ở phòng khách, điện thoại di động của Hạ Diệu vang lên, Viên Tung liền cầm lấy.

Vừa nhìn thì là Bành Trạch, không chút nghĩ ngợi liền nhận máy.

"Yêu quái à, tôi nói cậu nghe! Ngày hôm qua sau khi cậu nói chuyện với tôi xong, tôi liền phái người theo dõi Viên Tung. Người kia nói xe của Viên Tung nửa đêm vẫn còn đứng trước nhà của cậu, sau đó hắn thấy Viên Tung xuống xe, nhảy vào cửa sổ nhà cậu, ngay lập tức đèn phòng ngủ liền sáng. Tôi cố ý hỏi hắn là phòng nào, hắn nói hắn nhìn thanh thanh sở sở, đèn sáng ở phòng của mẹ cậu không phải là phòng của cậu... Ai da, yêu quái à! Thực sự cậu đã nói đúng, Viên Tung có lẽ nào dã tâm muốn làm cha dượng của cậu?!"

Viên Tung nghe xong, cơ mặt tất cả cứng ngắt.

Bành Trạch còn nói: "Tôi nghĩ Viên Tung có thể là trong khoảng thời gian này áp lực quá lớn, bị mẹ cậu đẩy thành tâm lý biến thái. Chính là lúc đầu muốn tìm cách thuyết phục mẹ Hạ, đến cuối cùng bị mẹ Hạ thỏa hiệp thành ra như vậy. Yêu quái à, cứ đến đây với bọn tôi, luôn có anh em bao bọc che chở cho cậu,..."

Viên Tung nặng nề lên tiếng, "Tôi thay thằng con trai tôi cảm ơn ngươi."

"Ách..." ruột của Bành Trạch thiếu chút nữa là từ cổ họng ói ra ngoài.

Viên Tung trực tiếp cúp điện thoại.

Vừa lúc Hạ Diệu vừa rửa chén xong, đi vào phòng khách, thấy sắc mặt của Viên Tung có cái gì đó không đúng.

"Làm sao vậy?"

Viên Tung còn chưa lên tiếng, điện thoại của Hạ Diệu lại vang lên.

Lần này Bành Trạch vẫn còn không chịu rút kinh nghiệm, điện thoại được nhận liền không thèm hỏi ai đang bắt máy.

"Viên ca! Tung gia! Anh hãy nghe tôi nói, kỳ thực cái tên theo dõi kia mắt của hắn có vấn đề, hắn nhìn lầm rồi, đèn sáng không phải là ở phòng mẹ của Hạ Diệu, con mẹ nó, là phòng của...."

"Cậu nói cái gì đó?" Hạ Diệu cắt lời Bành Trạch.

Bành Trạch một trận thở mạnh, "Là cậu sao?"

Hạ Diệu trong lúc mơ hồ có loại dự cảm chẳng lành, ánh mắt run rẩy mà nhìn về phía Viên Tung, hướng về trong điện thoại di động hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Bành Trạch đầu đuôi gốc ngọn nói ra.

Hạ Diệu khóe miệng một trận co quắp, "Cậu thực sự là hảo huynh đệ của tôi."

Điện thoại di động đặt xuống, quay qua cười gượng với Viên Tung một trận, "Chỉ là đùa giỡn, tôi ngày đó cùng cậu ta thuận miệng nói nhảm, tôi nói ngày đó thấy anh cùng mẹ tôi rửa chén, vừa nói vừa cười, quan hệ xem ra rất tốt. Bọn tôi chủ yếu là trêu chọc mẹ tôi, không có ý trêu chọc anh, thì chính là nói mẹ tôi đã từng tuổi này mà phục trang, trang điểm các thứ có phải là có ý gì với mấy tên tiểu tử hay không? Sau đó lại thấy anh hay đi cùng mẹ tôi, nên cứ nghĩ là....Ách, mẹ đi ra đây lúc nào?"

Mẹ Hạ lẳng lặng nói: "Con đến thư phòng của mẹ một chuyến."

Hạ Diệu lập tức đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Viên Tung, "Năm ngàn chữ kiểm điểm, từng chữ từng chữ phải xuất phát từ tận trong lòng, toàn bộ phải viết tay, tuyệt đối không được đi photocopy. Hai trăm cái thụt dầu, cộng thêm năm mươi cái hít đất, sáng sớm năm giờ lập tức xuống giường, chạy mang vật nặng đi bao km nhỉ? Mười km? Mười lăm km?...anh phải giúp tôi"

Còn chưa thương lượng ra được một điều kiện để Viên Tung giúp mình cầu xin mẹ Hạ, đã bị mẹ Hạ bóp cổ tay lôi vào thư phòng.

"Con vào đây cho mẹ!"

Hạ Diệu tựa như rơi vào thời kì cổ đại, bị Hoàng Thái Hậu hạ lệnh "Chặt đầu bêu chợ", tay hướng về Viên Tung dùng sức mà vẫy vẫy, "Viên Tung... Cứu tôi... Cứu tôi aaaa..."

Cứu cậu? Viên Tung mài răng, tôi không nhai nát cậu đã là may mắn lắm rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện