Thế Bất Khả Kháng

Phiên Ngoại 4


trước sau

Tuyên Đại Vũ lạnh lùng đuổi người, Vương Trì Thủy lại một mực xem như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đem đồ đạc trong vali đặt lại chỗ cũ.
Tuyên Đại Vũ nhất thời nóng giận, càng bị thái độ này của cậu chọc cho giận dữ lớn tiếng “Cậu không nghe những gì tôi nói sao? Cút!”
“Tôi không nghe” Một chút hi vọng trong đáy mắt Vương Trì Thủy bắt đầu daođộng.
Tuyên Đại Vũ nóng nảy tóm chặt cổ áo người kia, trong nháy mắt còn tưởng như có thể đem cậu ta trực tiếp ném ra khỏi cửa.

Nhưng Tuyên Đại Vũ vẫn là Tuyên Đại Vũ, tình cảm đối với Vương Trì Thủy không cho phép bản thân hắnđối xử với cậu như vậy.

Con người dù lạnh lùng đến đâu cũng không phải gỗ đá, khoảnh khắc cùng người kia đối mặt, cảm xúc trong hắn đã không thể kiểm soát nữa rồi.
Đợi đến khi hắn định thần lại, bàn tay nắm lấy cổ áo cậu đã buông lỏng từlúc nào.

Hơn hết chính là đôi mắt nóng đỏ của hắn không giấu được cậu, bản thân hắn biết điều đó.
Tuyên Đại Vũ choáng váng đẩy Vương Trì Thủy sang một bên, đem số hành lý của cậu ném hết qua cửa
Vương Trì Thủy “Ngoài trời có gió lớn”
Tuyên Đại Vũ “Gió lớn thì sao? Tốt nhất là cuốn cậu đi luôn cho khuất mắt tôi”
Vương Trì Thủy “Còn đồ lót đôi in logo hình trái tim của tôi với cậu thì sao?”
Vương Trì Thủy nhớ rõ trước đây bản thân đã từng mang đến cửa hành in một lô quần lót tim bay phất phới, hiện tại thật không ngờ nhất chính là mang nó ra để lôi kéo người kia.
Tuyên Đại Vũ hít sâu một hơi, chỉ tay ra ngoài ra lệnh “Cậu đi ra lấy nó”
Vương Trì Thủy “Nếu tôi ra ngoài lấy mà cậu đóng cửa thì tôi làm thế nào?”
Tuyên Đại Vũ mặt lạnh không đáp.
Vương Trì Thủy đột nhiên không sợ chết nhảy đến trước mặt anh, vươn tay ôm lấy hai má anh mỉm cười đùa giỡn
“Lúc cậu ghen trông rất đáng yêu, đặc biệt là gương mặt như bây giờ, đúngđúng đúng, chính là loại ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi như thế, vừa yêu vừa ghét, cảm giác rất tốt, thật sự…”

Tuyên Đại Vũ không đợi cậu nói hết đã mạnh mẽ cắt ngang, đối với loại hànhđộng này của Vương Trì Thủy, ban đầu vốn dĩ là muốn xoa dịu tình huống,đáng tiếc lại càng khiến người kia thêm phần quyết liệt, dứt khoát đem cậuđẩy ra đến cửa.
“Không cần đem mấy thứ đó về đây sỉ nhục tôi.

Cậu đi đi, trong thời gian tới tốt nhất đừng để tôi gặp cậu.
Vương Trì Thủy bị đẩy ra ngoài, trên mặt hoàn toàn không còn thái độ tươi cười như vừa nãy, bướng bỉnh chèn một chân vào trong cửa chặn lại, kíchđộng hỏi
“Tại sao? Cậu muốn đuổi ít nhất phải cho tôi một lý do chứ”
“Cậu muốn lý do.

Được, lý do là vì tôi ghét cậu, chỉ cần nhìn thấy mặt cậu cũng đủ làm tôi buồn nôn, cậu hiểu chưa”Vương Trì Thủy đích xác bị những lời này của Tuyên Đại Vũ làm cho tổn thương
“Tuyên Đại Vũ! tôi cho cậu biết, đừng bao giờ dùng lời lẽ như vậy tổn thương người khác, nhất là đối với người luôn yêu thương cậu”
Không thể phủ nhận thái độ nghiêm túc này của Vương Trì Thủy khiến TuyênĐại Vũ bất an thế nhưng hắn trước sau vẫn kiên trì một tư thế, tiếp tục muốn đẩy kẻ kia ra ngoài
“Không cần nói nữa.

Tôi bảo muốn nôn đã là tôn trọng cậu rồi”
Mắt thấy Tuyên Đại Vũ lại muốn đuổi người, Vương Trì Thủy chỉ có thể mặt dày bám lấy thành cửa, vội vàng giải thích “Cậu nghe tôi nói đã.

Tôi làm quái gì mà muốn cùng tên kia abc xyz chứ.

Hơn nữa muốn ngoại tình cũng đâu cần phải mạo hiểm dắt về ổ như vậy.

Quan trọng nhất chính là tôi không phảiđã có một lão công cao ráo đẹp trai rồi sao.

Trên đời làm gì có chuyện cực phẩm không biết quý trọng lại đi chọn một kẻ mông bự, bụng đầy mỡ lại có chồng rồi đâu.

Nghĩ thôi cũng thấy rõ ràng là tôi bị hại rồi”
Tuyên Đại Vũ tùy tiện ừ một tiếng nói “Tôi đâu có bản lĩnh được như vậy”
Vừa nói vừa tiếp tục đẩy người kia ra ngoài.
Vương Trì Thủy vừa biết dùng cách này không được liền dứt khoát đổi hẳn sang kế hoạch B
Vương Nghiêm Túc log out
Vương Mắt Cún long lanh ánh lệ log in
“Cậu thật sự không cần tôi nữa phải không? Tôi đã coi đây là nhà của tôi rồi”
Sắc mặt Tuyên Đại Vũ lập tức dịu lại thế nhưng lúc mở miệng vẫn “đắng” nhưthường “Xin lỗi, nhưng tôi không coi cậu là người một nhà”
Vương Mắt Cún mặt dày chớp chớp đôi mắt đỏ hoe “Đừng bỏ lại tôi một mình trong bóng đêm”
Một lời này vừa dứt, Tuyên Đại Mặt Than liền xuất hiện.
Vương Trì Thủy lập tức chớp lấy thời cơ, nước mắt nước mũi thi nhau ào ào tuông trào như thác đổ.
Tuyên Đại Vũ nhìn cái màn “tống, ép, vắt” nước mắt công phu như vậy quảthật có chút nhịn không được cảm thán một câu.
Vương Trì Thủy, cậu không làm diễn viên thật quá uổng phí tài năng, khócđến mức cả tôi cũng phải công nhận sắp tê tâm liệt phế rồi.
Tuyên Đại Vũ có chút không đành lòng, sau đó còn chưa kịp mở miệng nói điện thoại trong túi đã reo lên
“Ha ha Tuyên tổng xin chào, tôi là Vương Vệ đây.

Tôi gọi để bàn với anh vềviệc mời Vương Trì Thủy tham gia chương trình, không biết có làm phiền anh nghỉ ngơi hay không?”
“Chuyện này…” Tuyên Đại Vũ đen mặt trực tiếp cúp máy, không muốn cùng kẻkia tiếp tục bàn bạc vấn đề này.
Vương Trì Thủy lập tức lạnh gáy, không tự nhiên hỏi một câu “Hắn ta còn muốn tôi tham gia hả?”

“Phải.

Tôi quả thật chưa từng thấy biên tập viên nào tốt bụng lại nhiệt tình với khách mời không nổi tiếng đến vậy”Nói xong liền dứt khoát dùng tay tống cổ Vương Trì Thủy ra ngoài.

Chỗ lòng trắc ẩn vừa nhen nhóm vài phút trước của anh sớm đã bốc hơi theo cuộc điện thoại kia rồi.
Vương Trì Thủy cắn răng giận dữ, đem áo khoác bị vứt cầm lấy rồi dùng chânđá một phát vào cửa ấm ức “Cái này là cậu muốn tôi đi đấy, sau này tuyệtđối đừng có hối hận”
Dứt lời liền xoay người bỏ đi.
Tận đến khi bóng lưng của Vương Trì Thủy khuất sau bóng tối, Tuyên Đại Vũtuyệt nhiên vẫn không quay đầu nhìn.
…………………………………………..
Tuyên Đại Vũ nửa đêm giật mình tỉnh dậy, hơi ấm bên cạnh hắn ngày trước giờchỉ còn một mảng lạnh lẽo.
Hắn có một thói quen, chính là khi đi ngủ nhất định sẽ ôm lấy Vương Trì Thủy.

Nhưng hiện tại dường như hắn đã quên mất, không có “gối ôm bằng thịt”kia, hắn cũng chẳng ngủ được.

Sau cùng chỉ có thể ngồi bên đầu giường lặng lẽ hút thuốc.
Năm tiếng trôi qua, ngọn lửa trong lòng hắn

cũng đã tắt, không còn giận dữchẳng thể kìm chế nữa mà thay vào đó là cảm giác lo sợ.
Đúng thế, hắn là đang bị thói quen của bản thân làm cho lo sợ.

WebTru yenOn line.

com
Vương Trì Thủy đã nằm cạnh hắn bao lâu? 3 tháng, 5 tháng hay nửa năm? Hắn trước đây đối với mọi chuyện đều chỉ để trong lòng, cho dù là với bản thân hay Hạ Diệu cũng vậy.

Chỉ riêng đối với Vương Trì Thủy, đến khi cậu đi rồi hắn mới nhận ra, không có cậu cả căn phòng trống rỗng đến mức nào.
Những lời mà Vương Trì Thủy nói với hắn không phải không có đạo lý.

Nếu cậu quả thật muốn ngoại tình cũng đâu cần phải trước mắt mình.
Hơn nữa Vương Trì Thủy trong mắt hắn chính là một miếng keo dính chuột điển hình, có muốn đuổi cũng không thể đuổi đi thế nhưng thái độ tức giận đá cửa bỏ đi của cậu khiến hắn không thể kìm được suy nghĩ lo lắng
“Đã khuya như vậy mà cậu ta vẫn chưa về, có thể đi đâu đây? Hay đi khách sạn ngủ? Hoặc là lang thang ngoài đường? Hoặc là…sẽ không bị dọa cho sợchứ?”
Tuyên Đại Vũ đối với ‘khả năng sinh tồn’ của Vương Trì Thủy đã hiểu quá rõ, bình thường lúc cậu phát ngốc hắn cũng sẽ nhẫn nại ở bên cạnh.

Chỉ là dù sao hắn cũng là kẻ nóng nảy, chỉ cần cậu có chút chuyện cũng đủ khiến bản thân hắn chẳng thể giữ nổi bình tĩnh mà lo lắng.

Điếu thuốc trên tay cháy tàn từ bao giờ, chính hắn cũng hoàn toàn không nhận ra.
Gió lạnh bên ngoài liên tiếp ùa vào phòng.
Tuyên Đại Vũ quay đầu nhìn cửa sổ mở hé, màn cửa vẫn theo gió khe khẽ layđộng.

Hắn biết Vương Trì Thủy là loại người khi nhìn thấy cái lỗ hổng to tướng thế này nhất định sẽ bất chấp tất cả mà chui vào trong, hiện giờ cậu không ở đây, hẳn đã thật sự đi rồi.
Quả thật đã đi rồi…
Tuyên Đại Vũ nặng nề bước đến cửa sổ, vừa đưa tay muốn đóng màn cửa liền nhìn thấy một cái mặt bự vô cảm dán dính lên mặt kiếng.
“A” Tuyên Đại Vũ đột nhiên vung tay tung nắm đấm, Vương Trì Thủy vừa nhìn thấy liền lập tức lùi lại, vẻ mặt mất mát nhìn hắn “Cậu thật sự muốn đuổi tôi đi đấy à?”
Tuyên Đại Vũ lúc này còn chưa kịp hoàn hồn, bàn tay còn lại nhanh chóng hạxuống muốn giữ lấy khung cửa.

Vương Trì Thủy trông thấy còn tưởng người kia muốn đóng cửa liền vội vội vàng như con bạch tuộc bám chặt lấy cửa sổkhông buông.

Nào ngờ Tuyên Đại Vũ để mặc cho hắn ôm, đưa tay đẩy cả cánh cửa ra ngoài.
“Úi” Vương Trì Thủy mặt ngửa lên trời mông tiếp đất, còn chưa kịp phản kháng câu nào Tuyên Đại Vũ đã lập tức đóng cửa.
Vương Trì Thủy bên ngoài liên tục hắt hơi, thời tiết dạo gần đây đang vào mùa cảm cúm, quả thật có nhiều đêm đang ngủ tỉnh dậy hắt hơi không dưới cảchục lần.
Tuyên Đại Vũ sau đó gần như dốc sức sải từng bước lớn ra ngoài, trông thấy Vương Trì Thủy ngu ngốc ngồi trong kẹt chơi với kiến aka làm bạn với bức tường liền gào to
“Vác cái mông qua đây cho tôi”
Vương Trì Thủy im lặng không nhúc nhích, cố tình khiến người mình run run một lúc mới mở miệng “Tôi là bị tổn thương rồi”
Tuyên Đại Vũ đành bất đắc dĩ đi đến nắm lấy tay người kia kéo dậy, ngay sauđó vẻ mặt tổn thương sâu sắc này nọ lọ chai của Vương Trì Thủy liền dứt khoát mà bay biến sạch.
Vương Trì Thủy “…….”
Tuyên Đại Vũ “….!!!!”
(Camera chuyển sang chế độ sờ lâu mâu sần (slow motion) :3)
Gió lạnh thổi thổi thổi
~ Hắt xì ì ì ì ì
~ Và vâng, một màn lãng mạn như phim hàn đến đây xin hết!
Kết quả sau đó Vương Trì Thủy vẫn không được vào nhà, sáng hôm sau đành phải vác thân tàn đi khắp các hang cùng ngỏ hẻm, khó khăn lắm mới đào rađược chỗ ở của Bành Trạch và Lý Chân Chân.
Lý Chân Chân ra ngoài mở cửa, Vương Trì Thủy sắc mặt như bông úa liền xuất hiện
“Ể? Sao cậu qua đây?”
“Tôi có chút chuyện muốn nhờ Bành Trành giúp”
Vương Trì Thủy vừa nói vừa đưa mắt nhìn Lý Chân Chân một thân tạp dề cùng quần bó, cái đó còn chưa kể đến là không thèm mặc áo, thời trang tuổi trẻdạo này thiệt hot hot hot.
“Này, cậu rốt cuộc đang làm gì vậy?”
Lý Chân Chân xoay người đáp hai chữ “Làm cơm”
Vương Trì Thủy càng thêm gian xảo nhe răng cười cười “Ủa làm cơm hay “làm”cậu dọ?”
“Rốt cuộc cậu có chuyện gì a?” Lý Chân Chân trừng mắt nhìn Vương Trì Thủy“Có gì cứ nói với tôi.

Bành tử đang bận”
Vương Trì Thủy nghĩ qua một chút, thật chất cũng không nhất thiết phải nói với Bành Trành, của chồng công vợ mà , nói với Lý Chân Chân cũng vậy thôi.
“Tôi là muốn nhờ Bành Trạch nói giúp vài câu với Tuyên Đại Vũ, quan hệ giữa bọn họ tốt như vậy, hẳn là Tuyên Đại Vũ sẽ chịu nghe”
Lý Chân Chân vội ngắt lời “Khoan đã, sao cậu không đến thử chỗ Hạ Diệu.

Hai người bọn họ không phải cực kì tốt sao?”
“Sao lại nhắc đến cậu ta.

Ầy, đừng có nhắc nữa” Vương Trì Thủy vừa nhớ đến thì mặt mũi liền héo thêm vài phần “Cậu ta là thương gia tình yêu”
Vương Trì Thủy nói xong liền thở dài, thật không biết phải thế nào mới tốtđây..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện