“Mười lăm ngày, là đúng mười lăm ngày đó!” Vương Trì Thủy ấm ức gào khóc, cả người quằn quại như tấm vải bị vắt khô trong máy giặt>< mà ra sức ăn ra sức nốc rượu.
“Cậu ấy đã không quan tâm thì thôi, lại còn cứ thế đuổi tôi ra khỏi nhà, đến sống chết của tôi cũng không thèm quản… hức… Lại còn…Lại còn cố ý làm nước văng vào người tôi không chút thương tiếc… hức…hức… Chẳng lẽ khi vắng tôi cậu ấy không buồn, không nhớ tôi sao?Cậu ấy còn lương tâm không ?”
Hạ Diệu cùng Viên Tung ngồi phía đối diện, nhìn cái cảnh tượng nước mắt trộn nước mũi kèm nước bọt của Vương Làm Quá kia mà câm nín, chỉ có thể không ngừng lẳng lặng đem thức ăn trên bàn tống hết vào chén của hắn.
Thật ra họ không chỉ muốn xoa dịu đau thương cho cái người đang nửa thật nửa giả khóc đến gần chết kia mà còn muốn mau mau chóng chóng tiễn cái vị này đi cho sớm.
Thật ra cũng không thể trách bọn họ vô tình nha.
Chuyện này đã kéo dài hơn cả tuần rồi, cho dù có nhiều đồng cảm hơn nữa cũng sẽ sớm bị Vương Trì Thủy làm cho nghẹn chết.
Lý do ư?
Chính là vì cái màn khóc đến tê tâm liệt phế này của hắn đã replay đến lần thứ n rồi.
Vương Trì Thủy một bên nước mắt giọt trước chưa khô giọt sau ào đến, bên còn lại lại ra sức mà nhai thức ăn không ngừng, cũng không biết đã nhét bao nhiêu thứ vào trong bụng.
“Tôi nói các cậu nghe, mấy ngày nay tôi thật ăn không vô, sắp kiệt sức mà chết rồi!”
Hạ Diệu sau đó liền vì một câu này mà suýt nữa ôm hận.
Anh hai à, cậu mà thật sự ăn không nổi đến kiệt sức thì thế giới này sắp có nạn khan hiếm thực phẩm đấy.
Hạ Diệu nhìn nồi lẩu nấm trên bàn sôi sùng sục, nhịn không được mà dạ dày kêu gào cả lên, tiếc là mấy “ẻm” bơi lội có chút điêu luyện nha, hắn ra sức gắp mấy lần mà vẫn không vớt được em nào.
Viên Tung thấy vậy liền lấy chén của Hạ Diệu từng cái từng cái mà gắp để vào.
Một màn hạnh phúc như vậy chỉ có thể đập vỡ mặt, bắn nát tim Vương Đau Khổ chứ làm sao thoát được tầm nhìn của cậu ta, thế là Vương Ganh Tị lại không cầm được khóc rống lên, chỉ là âm thanh đặc biệt hơi khó nghe – như ma quỷ hờn!
“Ai ui…hu… hu…tôi ra nông nỗi này các cậu còn không thấy sao? Còn ở trước mặt tôi ân ân ái ái, thật biết cách an ủi người khác mà! Tôi đi chết đây!”
Vương Trì Thủy miệng nói lại vờ như muốn “nhúng lẩu” cái đầu của mình.
“Tôi cho nó phỏng chết tôi đi! Hu…hu…Tôi… tôi thật… Các cậu đừng cản tôi!”
Hạ Diệu bận ăn nấm, Viên Tung lại bận nhìn Hạ Diệu ăn, một chút cũng không có để ý tới bên kia.
Tất nhiên bọn họ cũng thừa biết tên kia lại đang diễn một màn sống chết, thôi khỏi quan tâm đi, diễn mệt cậu ta tự nghỉ.
Vương Muốn Chết đưa đầu lại gần nồi lẩu, trong nháy mắt chỉ thấy toàn là đồ ăn, nào là tôm viên, nào là cá viên chín đầy một nồi, bơi bơi lội lội phe phẩy trước mặt hắn.
Thôi thì có thực mới vực được đạo.
Xin lỗi ông Tử, ông Thực không cho tôi chết a.
Vương Trì Thủy nghĩ xong liền nhanh chóng đưa tay vớt cả lũ ra chén, rất tự giác mà ổn định chỗ, một mạch càn quét sạch đống đồ ăn, nhưng cái miệng vẫn không nhịn được mà tiếp tục than vãn.
Vương Trì Thủy uống rượu khá nhiều rất nhanh sau đó liền say không biết gì ngã vật ra ghế sôpha.
Nhà tuy có nhiều phòng trống nhưng việc lôi một tên say không biết trời trăng gì vào thật có chút vất vả.
Hạ Diệu không nghĩ nhiều trực tiếp đem Vương Say Mèm bế vào phòng như bế một con gà nhỏ.
Kết quả đi được hai bước liền cảm thấy có luồng khí lạnh ập đến – Viên Nhỏ Mọn chặn Hạ Diệu lại.
“Để cậu ta xuống!”
Viên Tung lạnh lùng ra lệnh một câu, hàn khí chỉ có hơn không thể kém làm cho Hạ Diệu có chút hoảng nhưng vẫn là đặt Vương Trì Thủy xuống.
“Dìu cậu ta đi vào thì mệt quá, cõng lại sợ ói ra đầy nhà chỉ có thể bế như vậy thôi, chỉ vài bước không sao đâu.”
Hạ Diệu vừa dứt lời, Vương Trì Thủy trong lòng liền bắt đầu làm loạn, dụi dụi ôm ôm, hôn lấy hôn để cái mùi hương quen thuộc mà hắn đang nhung nhớ - hắn là đang nhầm! Quả nhiên mặc chung một cái quần lớn lên có khác a, đến mùi hương trên người cũng giống nhau.
“Để xuống mau!”
Viên Tung mặt càng u ám, Hạ Diệu nhe răng có chút bực tức cuối cùng vẫn để xuống.
“Cậu không cho tôi bế vậy cậu tự xử lý đi!”
Viên Tung vờ bày ra động tác như muốn bế.
Hạ Diệu sắp trút được gánh nặng, biểu tình trên mặt thật có chút vui vẻ, haizz thật là khỏe nha! Tay Viên Tung đưa đến sắp chạm vào Vương Trì Thủy thì trong một giây ngắn ngủi đó Hạ Diệu bỗng đổi ý – là không muốn đại thúc nhà mình ôm cái con gà say không biết gì kia, vội vàng rút tay lại.
“Cậu không cần bế, một tay là có thể xách cậu ta vào phòng rồi!” – Hạ Diệu nói như ra lệnh rồi nhanh tay vứt Vương Trì Thủy xuống sôpha.
Viên Tung tiến đến vừa định xách Vương Trì Thủy lên thì cậu ta liền lôi cái thói quen khi ngủ của mình ra “phô diễn” trước mặt hai vị khán giả bất đắc dĩ.
Nói đến đây cũng cần phải tổng kết một điều, Vương Trì Thủy khi say rượu sẽ đồng nghĩ với Vương Trì Thủy não bị ứ nước.
Sợi dây thần kinh quan trọng giúp nhận định tình hình của hắn sớm đã mong manh như cáp quang dưới đáy biển rồi a, rượu vừa vào một cái liền phựt phựt phựt.
Đứt luôn không thương tiếc.
Còn cái thói quen của hắn là gì ư?
Ừ thì...là ngủ "mát mẻ" đó
Vương Trì Thủy cứ thế không một dấu hiệu, không một lời báo trước, nhanh như chớp bật dậy cởi phăng quần dài, cặp đùi trắng nõn nà như thiếu nữ hiện ra >…< ...!mà không biết tai họa sắp đến với mình … Hạ Diệu đen mặt, cậu ta nhanh như vậy đem quần cởi ra? Không phải là có thắt lưng hay sao? Chết… có khi nào cậu ta đem quần lót lột ra luôn không? Ho nhẹ một tiếng ngay lập tức Hạ Diệu dùng tốc độ ánh sáng xuất hiện bên cạnh Viên Tung sau đó một mạch kéo Viên đại thúc đi vào phòng không thèm ngó đến Vương Trì Thủy thêm nữa.
Vậy nên rốt cuộc Vương Trì Thủy phải lạnh lẽo bơ vơ ở ngoài làm bạn với sôpha.
Vương Trì Thủy bên ngoài ngủ chưa tới hai tiếng đã bị dạ dày nhộn nhạo hành hạ cho tỉnh ngủ lập tức phóng như tên vào toilet.
Thức
Nói đến thật khổ, bây giờ lại thêm bị cơn say hành hạ, dạ dày khó chịu, cả người khó chịu! Vương Trì Thủy chân không còn chút sức vẫn lảo đảo chạy đến phòng đôi uyên ương kia vừa lớn tiếng đập cửa vừa chửi không biết mệt.
Vương Trì Thủy nháo một trận như vậy cho nên toàn bộ âm thanh đập cửa và tiếng khóc không mấy dễ nghe của cậu ta bay hết vào phòng.
Vương Trì Thủy như một đứa nhỏ bị ruồng bỏ đến thảm thương, mặc cho cậu ở ngoài này nháo như thế nào thì bên trong như một thế giới hoàn toàn cách biệt – không động tĩnh! Tình cảnh này càng làm Vương Đáng Thương máu nóng bốc lên ngùn ngụt chút nữa có thể đem cậu thiêu cháy luôn rồi.
“Gia ở đây sống không bằng chết, kêu trời không thấu gọi các cậu các cậu không thèm nghe! Ở trong đó phu phu thê thê hạnh phúc còn gì bằng.
Được! Nếu các cậu ăn hiếp tôi như vậy tôi cũng sẽ không cho các cậu yên!”
Vương Trì Thủy bên này đầu đau như búa bổ vẫn là ngoan cố ôm cánh cửa không buông, sau đó là một tràng âm thanh mà ngay bản thân cũng chưa chắc đã biết mình vừa nói cái gì.
Cũng đúng bởi Vương Trì Thủy là vừa hát vừa mắng người.
“Đại gia nhà cậu! Ư…ư….
sandaneun geon da geureon georaeyo… himdeulgo apeun naldo manchiman…Tôi thao! Đại gia cậu! Tại sao mình hát tiếng Nhật một hồi lại không hiểu gì cả thế này??! (cái đó tiếng Hàn a
) Fuck! Các cậu vẫn là không quan tâm tôi….”
Náo loạn nửa ngày, chửi cũng chửi rồi, hát hò, đập cửa làm loạn, cái gì cũng thử qua mà người ta cũng không thèm hỏi đến một chút.
Vương Mệt Mỏi hết hy vọng trở lại sôpha “có ngươi tốt với ta a~” Lúc này chợt nhớ đến trước đây khi Hạ Diệu và Viên Tung xảy ra chuyện, cậu cũng là dùng cái cách như vậy lơ Hạ Diệu đi.
Đúng là báo ứng mà!
Lúc Hạ Diệu từ trong phòng đi ra đã là hơn nửa tiếng sau nhìn thấy Vương Trì Thủy cuộn người ngủ trên sopha.
Lấy cái chăn đắp cho cậu ta Hạ Diệu lại phát hiện cậu ta cứ chau mày một cách đau khổ.
Đến lúc ngủ say vẫn không thả lỏng một chút? Có con sâu đang gặm nhắm trái tim cậu sao?
“Cậu đối với Đại Vũ là như thế nào? Có thật sự thích Đại Vũ? Sao tôi cứ cảm giác cậu yêu tiền của cậu ấy hơn – Tất nhiên!” Hạ Diệu đứng trước Vương Trì Thủy tự hỏi rồi tự cảm thán - có thể khởi đầu chính là một sự vụ lợi.
“Tôi không thiếu tiền, cậu sao lại ở đây, không ngủ được à?” – Vương Trì Thủy đột nhiên lên tiếng.
Đọc truyện tại Web Truyen Online.
com
Hạ Diệu kinh ngạc, Vương Trì Thủy căn bản không có mở mắt cứ mơ mơ hồ hồ trong cơn say mà nói.
Lúc này cậu ta đáng tin hơn bình thường rất nhiều.
“Tôi với cậu ấy ký hợp đồng lên đến mười mấy triệu, tôi không thiếu tiền.” – Vương Trì Thủy không đợi Hạ Diệu trả lời trực tiếp giải thích.
Hạ Diệu lè lưỡi một cái, Đại Vũ đối với diễn viên cấp hai, ba lại trả giá cao như vậy thật hào phóng nha.
Bỏ tiền cho người này không chút suy tính, không phải chính là bao nuôi Vương Trì Thủy hay sao? Dám xài như vậy mà không cần ngủ chung ăn chung chỉ có thể là Tuyên Đại Vũ.
Còn lý do thì khỏi bàn làm gì, chỉ có thể là yêu!
“Cậu thích Đại Vũ ở điểm nào?” Hạ Diệu hỏi tiếp.
Vương Trì Thủy nửa mê nửa tỉnh trả lời “Mẹ tôi chỉ còn vài ngày thôi, trừ Đại Vũ ra tôi không còn ai nữa.”
Ngày thứ hai tỉnh lại Vương Trì Thủy nhìn thấy Hạ Diệu ngồi kế bên, liền hỏi “Ai da… sao tôi lại ngủ ở đây?” Vừa hỏi vừa chống tay ngồi dậy, có chút tốn sức.
“Cậu muốn tôi làm sao?” - Hạ Diệu trực tiếp nói.
Vương Trì Thủy lần này bị bất ngờ như thế không nói cũng biết, trong một giây cả người lập tức lên dây cót, tinh thần tràn đầy, thật khác hẳn cái người vừa mới tỉnh ngủ đầy mệt mỏi vừa nãy.
Hiếm khi có một lần không cần đeo bám Hạ Diệu mà Hạ Diệu lại chủ động mở miệng.
Không ngờ được, không ngờ được mà! Vương Trì Thủy không yên tâm hỏi lại Hạ Diệu lần nữa “Não cậu đủ dùng không?” Hạ Diệu nghe vậy liền nghênh mặt lên “Vậy cậu có dùng hay không?” - “Dùng dùng dùng!” Vương Trì Thủy cười vui vẻ “Lần này cậu và tôi cùng hoạt động sẽ không vấn đề gì hết!”
Vương Trì Thủy chạy vào toilet đánh răng rửa mặt xong lúc ra đã thấy Viên Tung chuẩn bị bữa sáng từ lúc nào rồi.
Sáng ra được Hạ Diệu cho một kinh hỷ lớn như vậy cho nên tâm tình Vương Trì Thủy tốt hẳn lên.
Hôm qua bị rượu hành hạ cả đêm cho dù là sức trâu sức hổ cũng không chịu nổi huống chi Vương Trì Thủy trước đó tự nói mình kiệt sức lại thêm một mối khổ tâm, nếu còn không chịu ăn nhiều một chút không khéo lại thành ra cái bộ dạng không giống người thì lấy ai đem não Hạ Diệu mà dùng chứ! (=.=!) Vương Trì Thủy cắm đầu cắm cổ mà ăn, hôm nay ăn rất ngon miệng lại thầm cảm thán công nhận đại thúc nhà Hạ Diệu nấu ăn ngon thật.
“Tôi hiện giờ rất có khẩu vị nha! Đại thúc nhà cậu hôm nay nấu ăn rất ngon a!” Vương Trì Thủy vừa ăn vừa khen.
“Hôm nay nấu ăn ngon? Là ý gì đây? Cậu dám chê đại thúc nhà tôi nấu ăn không ngon sao?” Hạ Diệu đen mặt.
“Cậu hiểu lầm ý tôi rồi, mấy hôm trước tâm tình tôi không tốt cậu cũng thấy mà, ăn gì cũng không thấy ngon, hôm nay thì khác rất có tinh thần a!”...!