Bốp một tiếng điện thoại của Vương Trì Thủy bị ném văng xuống đất.
Bản thân Vương Trì Thủy bị người ta hung hăng lôi kéo định đem cậu lên xe.
Vương Trì Thủy đau đến mặt mày vặn vẹo giãy dụa không ngừng, chân tay bị kéo chặt đến sắp gãy cũng không màn đến dồn hết sức mà la hét.
"Dừng lại! Đừng đi...!Đừng đi đâu hết...!Có đánh thì đánh ở đây đi...."
"Được lắm nhóc con! Đến lúc này mày con cứng đầu cứng cổ! Xem ra gia không dạy dỗ mày một chút thì mày chưa gặp quan tài chưa đổ lệ!" Tên đàn anh sừng sỏ túm mạnh cổ áo Vương Trì Thủy nghiến răng.
"Sao không đánh ngay đi? Còn chần chờ cái gì nữa? "
Vương Trì Thủy trái lại tỉnh bơ như không việc gì nhanh miệng thúc giục.
À cái hành động này của cậu đích thị là tưới xăng vào lửa mà.
Tên kiacũng là kẻ lăn lộn giang hồ trước giờ làm không ít chuyện cũng chưa một lần biết sợ là gì, hôm nay lại bị một tên nhóc làm cho có chút ngạc nhiên.
Đúng là trước giờ chưa thấy qua có người sắp bị đánh mà còn lớn tiếng hối thúc làm như người bị đánh không phải bản thân vậy.Người ta cho dù chưa biết nguyên nhân là cái gì hễ gặp phải sự việc như vậy tám phần là sợ gần chết lo chạy còn không kịp.
Cái này...
"Mày gan lắm! Đừng tưởng ở chỗ đông người gia đây không dám ra tay với mày!"
Vương Trì Thủy hôm nay đặc biệt to gan.
Cũng không biết lá gan của cậu đang ở trong ổ bụng hay là đã nhảy lên tận đầu rồi.
Lửa cháy không dập thì thôi đi, lại còn thêm xăng vào, thêm xăng vào cũng không nói đi, bây giờ lại thổi cho một trận gió.
"Đánh! Đánh nhanh lên! Cố sức mà đánh, đánh thật nhiều vào, đánh chết luôn cũng được!"
Thấy Vương Trì Thủy ngày càng lớn giọng xúi giục, tên kia đột nhiên nghĩ đến một khả năng, cảm giác kinh ngạc sớm bay đi mất lúc này chỉ có máu giận bắt đầu sôi lên.
Tay hắn vẫn chưa buông Vương Trì Thủy lúc này kéo cậu lại gần hơn, hạ giọng phun ra một câu.
"Mày thật sự không tin gia đây sẽ đánh mày?"
"Tôi sao lại không tin! Mấy người dĩ nhiên dám đánh!
"Tiểu tử thối! Mày tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý tốt một chút, gia hôm nay sẽ chăm sóc mày thật tử tế!"
Tên kia nói xong vung mạnh tay một cái, Vương Trì Thủy té ngã nhào xuống đường.
"Ai ui...!mấy người đánh nhanh nhanh một chút đi! Mấy người còn không chịu nhìn đồng hồ một cái, tôi còn phải về nhà ăn cơm nữa đó!" Vương Trì Thủy rên rỉ.
Ý chính là sớm cũng phải đánh muộn cũng phải đánh chi bằng ngay bây giờ đánh luôn đi.
Chần chừ làm cái gì cho lắm chuyện, làm sớm xong sớm chẳng phải khỏe hơn sao? Chưa thấy ai đi đánh người còn lôi thôi lắm chuyện như vậy!
Vương Trì Thủy cũng đã nói đến như vậy mà đám người kia còn chưa chịu động thủ bắt đầu có chút nôn nóng.
Hừ các người là lũ hổ giấy sao? Có chút việc đánh người còn chần chừ nửa ngày cũng không xong.
Vương Trì Thủy lúc đầu định mắng thêm một chút nhưng mà rất nhanh sau đó quyết định không nói thì tốt hơn.
Bọn chúng đánh thì nhất định đánh, nổi khổ này không thể thoát được, cậu còn không biết phận làm chúng điên lên chẳng phải đánh càng hăng say sao? Lúc đó đến mạng cũng mất còn mong gặp lại Đại Vũ làm cái gì nữa!Tên kia càng thấy Vương Trì Thủy hối thúc càng không muốn đánh còn cố ý chậm rãi đi tới đi lui cười ha hả, lại hỏi một câu "Tiểu tử mày có biết cảm giác sắp chết là như thế nào không?"
Vương Trì Thủy sắp bị sự nôn nóng của chính mình đánh chết rồi.
Rõ ràng nhiệm vụ của các người là đánh tôi, tôi cũng không có chạy trốn ở đây sẵng sàng cho mấy người đánh kiểu gì thì đánh, mấy người lại ở đây cười nói kéo dài thời gian! Hay là kể cả việc đánh như thế nào cũng cần tôi dạy cho?
Vương Trì Thủy túm lấy chân tên bên cạnh gào lên "Tôi xin các người đánh mau đi! Sao còn không ra tay chứ? Làm ơn đánh tôi nhanh đi!"
Đại Vũ sắp đến.
Các người không chịu động tay động chân với tôi Đại Vũ có xuất hiện, cậu ta thấy tôi lại một mạch đi mất thì tôi phải làm sao đây?
Vương Trì Thủy vẫn chưa buông tên kia ra, hắn bị lôi kéo đến phát phiền mấy lần muốn rút chân ra đều không được.
"Đại ca anh nói xem tên này như vậy có bình thường không?" Một tên lên tiếng hỏi.
Dĩ nhiên nãy giờ đại ca hắn đã thấy Vương Trì Thủy hành động có chút không đúng cũng đang thắc mắc, nghe vậy liền thuận miệng hỏi "Mày có vấn đề thần kinh? Không được bình thường?"
Vương Trì Thủy gật đầu đến mức cái đầu cũng sắp bị hành hạ cho rụng luôn rồi "Đúng đúng đúng tôi có bệnh thần kinh! Tôi nói các người đánh người khác còn đi điểu tra hồ sơ bệnh án trước hả? Thật con mẹ nó phiền phức! Đánh nhanh một chút đi, đừng có phí lời nữa, tôi mệt!"
Nói chưa dứt lời trán Vương Trì Thủy bị ngón tay ấn lên suýt thủng một lỗ.
"Mày ngoan ngoãn một chút cho tao!" Lời cảnh cáo như mũi tên cắm phập vào Vương Trì Thủy.
Vương Trì Thủy máu cũng muốn phun ra "Tức chết tôi rồi! Coi như tôi thuê các người đánh tôi, đánh xong tôi liền cho mỗi người hai trăm! Các người có thấy vụ làm ăn nào hời như vậy không hả?Đánh nhanh đi!"
Trước giờ chỉ có người khác chịu thua Vương Trì Thủy hôm nay cậu lại nếm mùi bị người ta làm cho tức chết.
Vương Trì Thủy thật hết cách với đám người này, náo loạn nửa ngày khuyên nhủ có cầu xin có đến nước bỏ tiền ra thuê cũng nghĩ ra.
Chính là làm cho các người không muốn đánh cũng phải đánh.
Ôi trời ơi! Ông có thấy ai lại tự thuê người đánh mình không? Vương Trì Thủy tôi thật khổ mà!
Tên kia lại bị Vương Trì Thủy hù cho một trận ngạc nhiên nhất thời bất động không biết làm gì.
Mà lúc này có một người gấp đến độ não sắp úng nước luôn rồi, trong tích tắc kia lập tức xoẹt lên một ý tưởng, sau đó còn không ngừng tự sỉ vả mình sao không nghĩ ra sớm một chút.
Vương Trì Thủy nghĩ liền làm, nhanh tay vung lên đánh vào mặt tên kia nghe "Chát!" một tiếng.
Đánh người xong không thèm lo cho cái thân nhỏ của mình còn tự nói Fuck! Vẫn là mình ra tay trước! Bọn chúng mà chịu động thủ thì kế hoạch của mình chẳng phải rất mỹ mãn hay sao!
Bản thân Vương Trì Thủy cũng không ngờ chất xúc tác của mình lại hiệu nghiệm như vậy, tên kia ngay lập tức nổi điên.
Vương Trì Thủy còn chưa kịp chuẩn bị nghênh tiếp thì một trận mưa đấm bão đá đã đổ xuống.
Cơ thể Vương Trì Thủy hứng chịu bão tứ phía lập tức không chịu nổi té xuống lăn lộn ở trên đường, miệng thì không ngừng la hét.
Người không biết còn cho là họ đang ở cạnh khu giết mổ động vật.Lúc đầu Vương Trì Thủy bị đánh trong lòng vui lắm còn tự mình vui vẻ Sớm biết như vậy đã đánh hắn một cái khi gặp mặt rồi đỡ tốn sức đôi co mà còn chả được việc. Đã vui vẻ như vậy thì sao không chửi hắn thêm một chút, hắn càng hăng thì mình càng thảm thương – có lợi! (...sợ chết còn hăng) Vương Trì Thủy mặc cho bản thân bị đánh đến không còn chỗ đỡ cũng không có bớt giọng chửi rủa, được một lúc thì không chịu nổi nữa mới hạ giọng rên rỉ cầu xin "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Tôi sắp chết rồi!"Bọn người kia đúng như Vương Trì Thủy nghĩ càng đánh càng hăng say, càng đánh càng mạnh.
Cũng đúng, tên đại ca đánh Vương Trì Thủy bởi cậu dám đánh hắn một cái, phần khác mà nói thì đây chính là nhiệm vụ a, còn nữa không phải vừa rồi tên tiểu tử nhà ngươi một mực van xin gia đánh hay sao? Bọn còn lại chính là ăn cơm nhà đại ca phải vì đại ca mà ra mặt một chút.
Nói chung cả đám người đánh một người rất là náo nhiệt.
...........
Hạ Diệu trong gấp ngoài không gấp lái xe hóng mát trên đường, cố ý đi đến địa điểm Vương Trì Thủy nói.
Tuyên Đại Vũ có vẻ như muốn gặp Chu công tâm sự rồi hoàn toàn không chú ý xung quanh, đầu hơi dựa vào cửa kính.
Đột nhiên xe phanh mạnh một cái làm Tuyên Đại Vũ đập đầu vào phía sau – lập tức tỉnh ngủ! Tuyên Đại Vũ bị giật mình mau chóng tỉnh táo định hỏi có chuyện gì thì vô lăng bị Hạ Diệu đập mạnh "Thao! Giờ này còn gặp kẹt xe!"
Tuyên Đại Vũ nhìn một chút nói "Đường này không phải lúc nào cũng kẹt xe sao?"
"Hôm nay không thể kẹt được!" Hạ Diệu đáp trong khẩu khí có chút nôn nóng.
"..."
Hạ Diệu cũng không cần biết Tuyên Đại Vũ có trả lời hay không tiếp tục mắng chửi ầm ĩ.
Truy cập fanpage s:// .face book.com/ onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
" Tại cái lũ
Tuyên Đại Vũ càng nghĩ càng thấy không đúng, tâm tình không tốt là tôi, tiểu yêu cậu chỉ có lái xe một chút thì cáu cái gì chứ? Tôi chưa nổi điên lên mà cậu điên cái gì hả? Không phải đang cùng Viên Tung ngọt chết người hay sao! Nghĩ một vòng lại đem bản thân mình đau khổ một trận Tuyên Đại Vũ dứt khoát lơ đi, mặc cậu ta!
Qua một lúc sau tình trạng kẹt xe cũng không khá khẩm hơn chút nào, làm cho Hạ Diệu càng nóng ruột.
Lúc này ngồi trong xe ngoài ấn còi thì chỉ còn dồn sức mắng chửi cho đến mệt lại ngồi chờ.
Hạ Diệu dường như lâu lắm không được mắng người cho nên hôm nay đặc biệt không biết mệt, cậu ra sức chửi.
...
"Tại sao kẹt xe như vậy mà cảnh sát một tên cũng không thấy? Cảnh sát gì mà một chút trách nhiệm cũng không có! Gặp kẹt xe thì trốn hết? Các người nhận lương mà không ngại sao? (Đến cảnh sát cũng đem ra chửi luôn à??! Hạ Diệu anh làm nghề gì thế?)
...
"Chúng bây là một lũ ngu ngốc! Có biết lái xe hay không?"
...
Nếu Hạ Diệu chửi xong mà đường xá thông thoáng xe cộ lưu thông thì không nói đằng này càng chửi tâm tình càng tệ.
Thật hết cách mà!
Tuyên Đại Vũ lúc này phải nói là an phận đúng người đúng việc, cậu đem chuyện kẹt xe xem như một trò chơi náo nhiệt, đem Hạ Diệu biến thành game thủ còn bản thân mình thì nhẹ nhàng thong thả ngồi bên cạnh mà xem – rắc rối để Hạ Diệu giải quyết! Tuyên Đại Vũ hết sức thảnh thơi phóng tầm mắt nhìn xung quanh, một lúc sau ánh mắt tập trung vào một cửa hàng ăn uống, não còn không tự chủ nghĩ đến mấy con gà béo mập lăn qua lăn lại trên chảo dầu tỏa mùi thơm quyến rũ, nhìn nửa ngày nước miếng cũng muốn chảy ra!Hạ Diệu lại tiếp tục lầm bầm chửi gà mắng chó, lần này Tuyên Đại Vũ dù không quan tâm thì lỗ tai cũng phát phiền, quay sang Hạ Diệu không nặng không nhẹ nói "Tiểu yêu à hôm nay cậu làm sao vậy? Đạp trúng ổ kiến sao? Chúng ta chỉ đi hóng mát một chút có phải đi đưa tang đâu cậu gấp gáp làm gì?"
Sau một hồi tốn sức mắng chửi Hạ Diệu phát hiện mặt mình đầy mồ hôi liền lấy tay lau lau.
Nghe Tuyên Đại Vũ bên kia phàn nàn Hạ Diệu lập tức im bặt – fuck...!mình gấp gáp như vậy nhỡ đâu lộ kế hoạch không phải tốn công vô ích hay sao! Cậu ta có khả năng phát hiện ra hay không?
Hạ Diệu không nói gì thêm.
..........
Vương Trì Thủy bị đánh bầm dập.
Đám người kia lúc cầu xin đánh thì không chịu động thủ lúc ra tay rồi thì không có ý muốn dừng.
Vương Trì Thủy đến sức lực kêu la cũng không còn, yếu ớt khàn khàn giọng cầu xin.
"Làm ơn...Tha tôi đi...!Đừng đánh nữa...!A...!a...!Các người không mệt sao? Ngừng lại đi! Một lát rồi hãy đánh!....Không thì...nhẹ tay một chút cũng được mà...!Tôi sắp chết r..."
Vương Trì Thủy chưa nói hết câu thì đầu bị đạp mạnh xuống đất, nửa khuôn mặt bị chà xát dưới mặt đường.
Vương Trì Thủy hét lên một tiếng thảm thiết, cũng không giãy giụa nữa chỉ có thể mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm.
Tên kia rõ ràng đánh người đến sắp chết còn cố ý đạp Vương Trì Thủy đến không thở nổi, điệu bộ hết sức hả hê.
Vương Trì Thủy khóc hết nước mắt trong lòng không ngừng cầu cứu.
Làm ơn...Hạ Diệu cậu mau đến đây cứu tôi...Bọn chúng thật sự đánh tôi đến chết đó! Cậu có phải muốn chơi tôi không? Từ chỗ cậu đến đây thì xa xôi gì chứ, đi bộ không đến một hơi là đến.
Hạ Diệu cứu tôi...
.........
Hạ Diệu ngồi trong xe chờ đợi mỗi một giây trôi qua lại càng không an tâm.
Cậu ở bên đây càng chờ lâu thì Vương Trì Thủy bên kia càng nguy hiểm.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh An Nhuận nếu xảy ra chuyện lập tức có người giúp đỡ, Vương Trì Thủy chỉ có một mình...Hạ Diệu càng hận không thể đốt hết đám lộn xộn trước mắt rồi lập tức đưa Tuyên Đại Vũ đến chỗ Vương Trì Thủy cho xong nhiệm vụ.
Càng nghĩ càng lại gấp, mà lại không thể để Tuyên Đại Vũ biết được, cho nên Hạ Diệu bây giờ chính là sắp bị nghẹn mà chết!
Hạ Diệu mặt cắt không chút máu bất lực gục đầu lên vô lăng.
Cậu cố ý không để Tuyên Đại Vũ phát hiện nhưng mà càng cố giấu càng xuất hiện nhiều sơ hở.
Tuyên Đại Vũ từ lúc lên xe đến giờ đã để ý thấy Hạ Diệu có gì đó không ổn, nhưng cũng không có để tâm vào.
Bắt đầu từ lúc kẹt xe Hạ Diệu càng nôn nóng hơn, hành động cùng biểu cảm trên mặt đã bán đứng lý trí.
Tuyên Đại Vũ nếu như còn không phát hiện ra vấn đề thì cậu chính là con lừa.
Cho nên ngay lập tức Tuyên Lo Lắng quay sang hỏi Hạ Diệu
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"..."
"Tôi chưa từng thấy cậu có thái độ này! Rốt cuộc là chuyện gì? Giấu đầu lòi đuôi như vậy thằng mù cũng thấy! Cậu cho tôi là con lừa sao?"
Tuyên Đại Vũ sắp mất bình tĩnh, không hiểu sao cậu cứ ẩn ẩn cảm giác nhất định có chuyện mà chuyện này còn liên quan đến mình.
Hạ Thành Thật biết không thể giấu được nữa, nhẹ giọng hướng Tuyên Đại Vũ nói hết tình hình hiện tại.
"Lúc nãy Vương Trì Thủy gọi điện nói với tôi cậu ấy bị một đám người vây đánh.
Cậu ấy kêu tôi tới cứu.
Tôi thấy cậu với cậu ấy như vậy đành giả vờ như không việc gì, kết quả nghĩ một lúc lại thấy mình không đúng...!"
"Sao cậu không nói sớm!"
Tuyên Hốt Hoảng sắc mặt đại biến nhào qua nắm áo Hạ Diệu "Cậu ta đang ở đâu?"
Hạ Diệu một hơi nói địa chỉ.
Tuyên Đại Vũ lập tức nhào khỏi xe, cũng may xe là đang dừng nếu không cũng không biết có hậu quả gì.
Mắt thấy Tuyên Đại Vũ đã chạy một đoạn, Hạ Diệu không yên tâm nhanh chóng tìm chỗ để xe rồi mau chóng đuổi theo.
Với thân thủ Hạ Diệu đuổi kịp Tuyên Đại Vũ cũng không phải vấn đề gì nhưng mà quan trọng là người kia đã không thấy chạy đi đằng nào rồi.
Hạ Diệu dừng lại nhìn đường một chút, vừa thở vừa mắng Tuyên Đại Vũ.
"Tên nào vừa mới nói với tôi không quan tâm? Hừ...hừ...Chỉ giỏi nói với tôi! Vừa mới nghe tin thì cả cái bóng cũng không thấy!"
..........
Đám người kia thật sự không sợ đánh chết người cứ nhằm Vương Trì Thủy đấm đá không ngừng.
Bọn chúng cứ y theo ý nguyện ban đầu của Vương Trì Thủy mà hung hăng thực hiện, cũng không nhìn xem người mình đánh còn sống hay đã chết, có lẽ chúng cho rằng đang đánh với bao cát cũng nên.
Vương Trì Thủy bị đánh hết sức thê thảm chút ý thức còn lại cũng sắp mất, đầu óc kêu ong ong quay cuồng, ý thức mơ hồ lặp đi lặp lại một câu Không được ngất! Tuyệt đối không được ngất!... Tôi còn chưa có nói ra câu quan trọng nhất đâu.
Vương Trì Thủychịu đựng đến cực hạn, mắt thấy toàn bộ hy vọng sắp sụp đổ đành bất lực chấp nhận.Trong một giây trước khi gục xuống đột nhiên một trận gió nổi lên vút ngang Vương Trì Thủy, lập tức ba tên đang vung chân múa tay bay ra xa lăn lộn trên đất.
Ông trời thương tình!