Thế Bất Khả Kháng

Đại vũ trì thủy


trước sau

Tuyên Đại Vũ cõng cậu chàng đã say túy lúy kia đi mấy dặm, giữa đường phải nghỉ vài lần, cánh tay mỏi đến rã rời, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện đặt người này xuống. Vừa nghĩ đã bốn năm năm không được thân mật như vậy, cho dù cánh tay có bị đè cong tới tận thắt lưng, hắn cũng phải cõng cậu về nhà.

Chàng trai này ngủ với chất lượng cực tốt, gần như nằm bò trên lưng Tuyên Đại Vũ mà ngủ, giữa đường còn ngáy khò khò.

Tuyên Đại Vũ ngừng bước, nghiêng đầu ra sau liếc thử, liền liếc thấy một cái ót.

“Trước đây ngủ có ngáy đâu! Sao bây giờ cũng có tật xấu này rồi?”

Tuyên Đại Vũ đã uống đến thần trí mơ hồ, cũng không nghĩ nhiều, lại tiếp tục thồ tên này đi về phía trước.

Cũng may nơi mà Tuyên Đại Vũ tạm thời đang ở gần hơn so với nhà Hạ Diệu, Tuyên Đại Vũ tới trước cửa nhà, ngoác miệng thở hổn hển. Rút ra một tay để mở cửa, đi qua huyền quan, trực tiếp khiêng tên này vào phòng ngủ.

Sau đó, hắn quẳng cậu ta xuống một chiếc giường lớn mềm mại.

“Tiểu Hạ tử, hôm nay liền ngủ cùng đại ca đi, đại ca cũng…”

Tuyên Đại Vũ sau khi thấy rõ kẻ trên giường, nháy mắt liền tỉnh rượu, miệng hắn còn đang há, nhưng lời lại không nói ra được nữa. Hắn sững sờ cả người đứng đực ra bên giường, suốt hồi lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Chàng trai kia bị đập đầu xuống giường liền tỉnh lại, thời điểm nhìn thấy Tuyên Đại Vũ cũng ngây ngẩn cả người.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ suốt hồi lâu.

Tuyên Đại Vũ kịp phản ứng trước, bổ tới một tiếng rống.

“Cậu là ai?!”

Chàng trai nọ đảo mắt nhìn xung quanh, lại nhìn nhìn lớp đệm dưới mông, cau mày gắt ngược lại Tuyên Đại Vũ, “Anh xách tôi tới đây, anh còn hỏi tôi là ai?”

Sắc mặt Tuyên Đại Vũ lập tức biến đổi, “Tôi là muốn hỏi cậu, thế nào mà cậu lại chạy lên lưng tôi?”

“Mẹ kiếp tôi còn muốn hỏi anh đấy!!”

Tuyên Đại Vũ ngửi ngửi liền thấy trên người tên này nồng nặc mùi rượu, biết cậu ta cũng uống không ít, nói không chừng là do hai người đều uống quá nhiều, hắn túm nhầm người, vị này lại nằm nhầm chỗ, mới tạo thành tình huống tréo ngoe như hiện tại.

“Mẹ kiếp cõng sụn cả lưng mệt muốn chết, thế mà lại khiêng về nhà cái thứ gì đây!”

“Tôi cầu anh cõng tôi sao? Mẹ kiếp tôi đang đi trên đường yên lành, bị anh vác đến nơi này, tôi còn cảm thấy phát hoảng đây!”

Tuyên Đại Vũ lạnh mặt chỉ một ngón tay về phía cửa, “Đi nhanh.”

Chàng trai nọ liền co chân lại, vỗ vỗ miệng nói: “Nửa đêm nửa hôm còn gây sức ép

cái gì chứ? Bây giờ gọi xe về cũng phải mất tới mấy tiếng đồng hồ, tôi còn ngủ gì nữa?”

“Tôi quản cậu ngủ hay không đấy à! Tóm lại đừng ăn vạ ở nhà tôi, muốn đi đâu thì đi!”

“Tối mù mù thế này, tôi đi đâu được?”

Tuyên Đại Vũ gắng gượng dằn nén cơn giận, nói với cậu trai kia: “Để tôi nói cho cậu biết nhé, từ cửa nhà tôi đi ra ngoài, quẹo về bên phải, lên đường lớn, đi thẳng về hướng đông…”

“Tôi không biết đường đâu!” Cậu trai cắt ngang lời Tuyên Đại Vũ.

Tuyên Đại Vũ rút ra mười tờ tiền từ trong ví, nhét vào tay cậu ta.

“Từng này tiền đủ cho cậu đi xe rồi chứ hả?”

Chàng trai xoắn xoắn mấy tờ tiền trong tay, nhếch mí mắt lên nhìn Tuyên Đại Vũ, nói: “Hơn nửa đêm xách tôi đến giường anh, sau đó lại cho tôi một số tiền… Sao mà tôi càng cân nhắc càng cảm thấy việc này không bình thường thế nhỉ?”

Cậu ta vừa nói thế, Tuyên Đại Vũ liền bất chợt nhớ tới một câu, chính là câu ban nãy Hạ Diệu nói lúc nằm sấp trên lưng hắn. Cậu ta nói có một người đàn ông thích cậu ta, khi ấy “tưởng nhầm” là Hạ Diệu nói, hóa ra là thằng cha này nói.

Tuyên Đại Vũ dường như hiểu ra được chút gì đó, ánh mắt âm trầm liếc xéo về phía tên kia.

“Có phải cậu là gay, mưu đồ dính lấy tôi không?”

Chàng trai trên giường lập tức nhảy dựng lên, bất ngờ bổ nhào về phía Tuyên Đại Vũ.

“Mẹ kiếp anh mới là gay đấy!”

Tuyên Đại Vũ dùng một quyền quẳng lại tên kia về giường, cậu chàng nhe răng nhếch mép trên giường, kêu đến đặc biệt sôi máu.

Tuyên Đại Vũ đánh giá cậu ta một chút, áo sơ mi hoa hòe cùng quần bò thủng lỗ, cách ăn mặc điển hình của một tên lưu manh. Trên mặt đất có một tấm chứng minh thư, là rơi ra từ túi quần của tên kia trong lúc tranh chấp ban nãy.

Tuyên Đại Vũ nhặt lên nhìn thử, không khỏi sững sờ.

“Cậu tên là Vương Trì Thủy?”

Vương Trì Thủy nhướng mày, “Chính là gia!”

“Vậy hôm nay xem như cậu rơi vào tay tôi rồi!”

“Gì cơ?”

“Tôi chính là Đại Vũ.”

“…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện