Trên đường về nhà, Hạ Diệu tạt qua mấy cửa hàng bách hóa tổng hợp, nhớ tới phong cách ăn mặc ngàn năm không đổi của Viên Tung, đột nhiên lại có một loại xúc động muốn mua tặng hắn một bộ quần áo mới. Nhưng trong tay chẳng còn bao nhiêu tiền, nếu thật sự giao ra thì đến cả sinh hoạt phí tháng này cũng không đủ dùng.
“Cậu cũng đối tốt với hắn đi, cậu cũng đối tốt với hắn đi, cậu cũng đối tốt với hắn đi…”
Tiếng nói của Tuyên Đại Vũ lại vang lên bên tai Hạ Diệu hệt như hòa thượng niệm kinh.
Hạ Diệu cắn răng một cái, cuối cùng vẫn cho xe dừng lại trước cửa một bách hóa.
Vào trong cửa hàng, dạo tới dạo lui, phàm là những thứ có thể nhìn được thì đều không mua nổi, mà hễ là những thứ mua được thì về cơ bản đều không thể nhìn nổi. Vất vả lắm mới chọn được một chiếc áo khoác, cảm thấy rất phù hợp với khí chất của Viên Tung. Thử tưởng tượng ra hình ảnh Viên Tung siêu ngầu mặc chiếc áo khoác này, cầm súng trong tay, cưỡi con xe phân khối lớn, trong lòng Hạ Diệu liền không tránh khỏi ngứa ngáy.
“Cái áo này bao nhiêu?”
“Giảm giá rồi thì là 3699.”
“Đắt thế ư…” Hạ Diệu thoáng lưỡng lự.
Cậu vừa được phát lương cách đây vài ngày, bị Vương Trì Thủy lừa mất hơn ba ngàn, trong túi bây giờ chỉ còn khoảng bốn ngàn. Nếu mua thêm chiếc áo khoác này, tương đương với việc chỉ còn ba trăm đồng tiền sinh hoạt phí.
Nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn gần nửa tiếng nữa là phải đi làm, nếu còn loanh quanh thêm nữa thì sẽ muộn mất.
Nghiến răng rồi giậm chân một cái, cậu đi ra quầy thu ngân trả tiền.
* * *
Buổi tối, lúc Hạ Diệu tới trường huấn luyện thì đám học viên đều đã ra về, cửa phòng làm việc của Viên Tung đang đóng, bên trong không có ai. Hạ Diệu quanh quẩn trước cửa phòng làm việc của Viên Tung suốt một hồi lâu, trong lòng không khỏi suy nghĩ: nên đưa cho hắn kiểu gì đây?
Đưa trực tiếp? Đây là áo mà người anh em tôi đây thưởng cho anh đấy, nhìn anh ngày nào cũng mặc sáu bộ kia thật là bủn xỉn chết mợ! Không được, Hạ Diệu cảm thấy lúc mình ở trước mặt Viên Tung hoàn toàn không có được khí thế tiêu sái như vậy. Nếu trực tiếp nói là mua cho hắn, không khéo lại khiến Viên Tung nghĩ nhiều cũng nên, như kiểu mình thực sự có ý gì với hắn vậy. Hay là không đưa trực tiếp thì cứ ném vào phòng làm việc đi? Nếu hắn hỏi thì bảo không biết, để hắn tự đi tìm hiểu…
Hạ Diệu hệt như thằng bé lần đầu tiên thổ lộ với bạn gái, nhịp tim đập còn tăng cao vọt.
Đang định đẩy cửa bước vào thì bất chợt thấy phía sau quần bị người túm lại, tiếp đó là một khối tuyết cầu lăn vào quần lót, lạnh đến nỗi Hạ Diệu bật nhảy choi choi. Căm giận quay lại nhìn Viên Tung trong chốc lát, cậu bỏ áo trong tay xuống, lập tức bổ nhào về phía hắn.
Viên Tung nhét tuyết cầu vào quần lót Hạ Diệu, Hạ Diệu chỉ cần nhét tay vào áo Viên Tung là đủ. Cậu vừa từ bên ngoài về, tay lạnh băng chưa kịp ấm lại, vừa hay cần một cái “lò sưởi nhân tạo” để truyền nhiệt lượng.
Hạ Diệu phát ra tiếng cười tà ác, hai bàn tay luồn vào từ vạt dưới của áo Viên Tung, trực tiếp chạm lên lồng ngực nóng rực như lửa của hắn.
Oa… thật là ấm áp, Hạ Diệu lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Nếu đổi thành người khác thì sớm đã phải kêu ngao một tiếng rõ to rồi túm tay cậu hất ra. Nhưng Viên Tung lại chẳng buồn nhíu mày, lồng ngực còn đang không ngừng trào ra nhiệt năng, adrenalin nháy mắt tăng vọt.
Hạ Diệu dùng đầu ngón tay lạnh cóng, nhéo mạnh lấy hai điểm nổi lên trước ngực Viên Tung.
Viên Tung hơi nheo mắt lại, ánh mắt đầy ý vị đàn ông liếc xuống cậu.
Âm u hỏi: “Làm gì đấy?”
Hạ Diệu cười hì hì, không nói gì, lại rút tay ra rồi xoay người đi nhanh vào phòng làm việc.
Viên Tung bước theo sau cậu, trong lòng hừ nói: Cậu cứ đùa nghịch xấu xa đi, sớm muộn gì cũng có ngày trừng trị cậu.
Sau khi tiến vào, chẳng mấy chốc Viên Tung đã phát hiện ra bộ áo mới mà Hạ Diệu ném lên bàn làm việc.
“Áo này ở đâu ra?”
Hạ Diệu thần kinh căng thẳng, đáp: “Cái đó à… tôi mới mua cho chú tôi. Hay là thế này đi, anh thay ông ấy thử trước xem sao, chú tôi cao bằng anh, dáng người cũng gần giống anh.”
Viên Tung vừa vung tay lên liền mặc xong áo.
Hạ Diệu thầm bật ngón tay cái tách trong lòng, yeah! Mặc lên người hiệu quả quá tuyệt vời!
Viên Tung quay người lại, nét hưng phấn trên mặt Hạ Diệu lập tức bị thu hồi, cậu lại bày ra một vẻ mặt sầu lo.
“Không được rồi… Chú tôi mặc khẳng định bị chật, vai ông ấy so với anh còn rộng hơn. Anh nhìn xem này, phần vai anh mặc đều bị chật căng, ông ấy càng không thể mặc vừa.”
Viên Tung bảo: “Không chật, rất vừa.”
“Ồ, vậy thì cho anh luôn, đây là hàng giảm giá đặc biệt, người ta không cho trả lại.”
Ánh mắt hàm cười của Viên Tung sâu kín hướng về phía Hạ Diệu, thật không?
Hạ Diệu kiễng mũi chân, quàng cánh tay lên vai Viên Tung, một bộ vẻ mặt rắp tâm chế giễu, “Lần sau muốn thì cứ nói thẳng nha, lại còn ‘rất vừa’, anh cũng có bụng dạ quá đấy!”
Viên Tung rõ ràng bị Hạ Diệu chọc cười.
Hạ Diệu lại bị Viên Tung cười đến phát cáu, đây là… cái tình huống gì chứ?
Viên Tung dùng một tay kéo Hạ Diệu vào lòng, điên cuồng hôn vô số lên má và môi cậu, những nội liễm trầm ổn của người đàn ông hoàn toàn bay biến mất. Mẹ kiếp thật khiến ông đây yêu chết cậu rồi.
“A, a, anh đừng hôn lên mặt!”
“Á á… đừng hôn nữa… Đủ rồi đấy.”
“Mẹ kiếp có phải anh bị lên cơn điên không hả?”
“…”
* * *
Viên Tung đi tắm rửa trước, Hạ Diệu ngồi lục lọi tủ quần áo của Viên Tung, lấy ra một chiếc quần có thể phối với cái áo kia, đưa cho hắn: “Anh mặc cái này luôn đi.”
Một lát sau, cảm thấy tiếng nước đã ngừng, Hạ Diệu đi tới trước cửa.
Viên Tung lần lượt mặc vào quần lót, quần giữ ấm, quần thường và áo lót lông cừu, vừa buộc xong dây quần thì Hạ Diệu đẩy cửa tiến vào, đưa áo khoác cho hắn, “Thử lại lần nữa xem.”
Viên Tung thuận miệng nói: “Lựa thời gian cũng chuẩn thật.”
“Nói thừa, tôi là ai chứ hả? Cảnh sát hình sự mà chút lực quan sát ấy cũng không có được sao?”
Kỳ thực Hạ Diệu
Đêm nay có thể coi là Hạ Diệu bị gây sức ép đến gần chết. Chẳng phải cậu mua áo khoác cho Viên Tung sao? Thuần túy là mua cho hắn sáu hộp Viagra. Từ lúc chui vào chăn, tay và miệng Viên Tung chưa từng rời khỏi người Hạ Diệu. Chơi hơn ba tiếng đồng hồ, đã bắn hai lần, thắt lưng Hạ Diệu mỏi nhừ hết cả, miệng Viên Tung vẫn còn ngậm lấy đầu ngực Hạ Diệu không buông.
“Đừng liếm nữa có được không?” Hạ Diệu dùng tay quấn lấy đầu Viên Tung, khẽ giọng cầu xin.
Nhiệt khí trong miệng Viên Tung thổi thẳng tới tai Hạ Diệu, hắn trầm giọng nói: “Tôi còn muốn liếm bên dưới của cậu.” Vừa nói vừa dùng bàn tay to lớn bóp nắn phần thịt mềm mại trên bắp đùi Hạ Diệu.
Hạ Diệu vừa nghe được lời này, phần bụng dưới liền bị khơi lên một mảng lửa, có thằng đàn ông nào mà không hướng tới cái chỗ ấy? Lúc này thắt lưng cũng hết cả mỏi, cánh tay ôm sát lấy cổ Viên Tung, cậu ghé vào tai hắn nói: “Tôi muốn anh quỳ liếm cho tôi.”
Đồng tử Viên Tung một màu đỏ quạch. Quỳ liếm? Tôi muốn anh quỳ liếm! Viên Tung như trừng phạt mà đánh lên hai cặp đùi của Hạ Diệu to gan lớn mật, hung dữ đè nhấn hai bên thắt lưng, bày ra một tư thế đáng hổ thẹn, mặt trực tiếp vùi xuống.
“A a a… đừng…”
Đầu lưỡi Viên Tung trượt dọc trên bắp đùi Hạ Diệu, thắt lưng Hạ Diệu run rẩy co giật hệt như bị dòng điện chạy qua. Khi Viên Tung đã khiêu khích đến cực hạn, dùng miệng bao lấy nơi yếu ớt của Hạ Diệu, Hạ Diệu liền như bị điện cao thế giật mạnh, hai cánh mông đều xóc nảy lên. Ngón tay túm chặt lấy tóc Viên Tung mà kéo, kịch liệt giãy giụa vặn vẹo, đệm giường đều bị mồ hôi trên mông cọ đến ẩm ướt.
Sau khi Viên Tung trân trọng như bảo bối mà phun ra nuốt vào một hồi, đầu lưỡi đánh thẳng xuống dưới, bao lấy hai viên thịt của Hạ Diệu, quai hàm hữu lực ngậm mút gặm cắn. Hạ Diệu hai má đỏ bừng, không ngừng dùng tiếng khóc nức nở để cầu xin tha thứ.
“Ưm… thích quá…”
Đầu lưỡi Viên Tung đảo qua phần xương chậu của Hạ Diệu, đột nhiên dùng tay tách kẽ mông ra.
“Tôi muốn liếm xuống dưới thêm chút nữa.”
Hạ Diệu cứng đờ cả người, bắt đầu liều mạng giãy giụa và ngăn cản, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
“Không được! Không được! Cút!”
Viên Tung lại đè lên người Hạ Diệu lần nữa, vừa vê lộng phần dưới, vừa ghé xuống tai cậu thì thầm.
“Tại sao không được?”
Hạ Diệu vừa đè cổ tay Viên Tung vừa dốc sức ổn định hô hấp, bảo: “Nào có tại sao? ĐM đấy chính là… là biến thái… Anh biết không hả?”
Ngón tay Viên Tung nhịn không được trượt vào kẽ mông gảy lộng, hắn dùng giọng điệu trầm thấp đầy khiêu gợi để nói: “Vừa nãy tôi thấy cả rồi.”
“Thấy rồi thì lại thế nào? ĐM chẳng lẽ anh không có?” Hạ Diệu đỏ rực cả mặt, bài xích cổ tay Viên Tung.
Giọng điệu hạ lưu của Viên Tung đã miêu tả rõ cảm thụ thị giác của hắn: “Đặc biệt lẳng lơ.”
“Anh cút… A a…”
Hạ Diệu bị ngượng đến gần chảy cả nước mắt, cảm thấy tay Viên Tung chọc tới một vị trí mẫn cảm nào đó, nháy mắt liền vùng người lên như cá chép đánh vảy, đè phắt Viên Tung xuống dưới thân, bắt đầu giở đủ các loại trả thù và chà đạp.
* * *
Ba hôm sau là ngày phóng thích của Vương Trì Thủy, Hạ Diệu qua đón từ sáng sớm.
Vương Trì Thủy đã thay quần áo của mình, vui vẻ ngoảnh mặt về phía Hạ Diệu.
“Cảnh sát Hạ, anh đối với tôi thực sự rất tận tâm, xe đưa xe đón, tôi đến yêu anh mất thôi.”
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, “Ít lắm lời hôi thối cho tôi nhờ, đi mau lên.”
Lúc tới trước cửa, Hạ Diệu đã sớm liếc thấy chiếc xe của Tuyên Đại Vũ, rồi lại thấy ánh mắt ẩn ẩn hưng phấn của Vương Trì Thủy, nhịn không được khẽ ho một tiếng, “Tôi muốn nói cho cậu biết chuyện này, cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.”
Vương Trì Thủy vẫn rất sung sướng, “Anh nói đi.”
“Tôi với Tuyên Đại Vũ là anh em tốt, cậu ta là bạn từ nhỏ của tôi.”
“Tôi biết.” Vương Trì Thủy nói.
Hạ Diệu rất bất ngờ, “Làm sao cậu biết?”
Vương Trì Thủy nói: “Lúc anh thẩm vấn tôi ở đồn cảnh sát từng đề cập tới hắn, lúc ấy tôi liền đoán được hai người nhất định có quen biết nhau. Về sau anh lại chủ động cho tôi tiền, tôi liền biết ngay hai người là bạn.”
Hạ Diệu nháy mắt nghẹn lời.
Đi tới cửa, Vương Trì Thủy đột nhiên vẫy vẫy chiếc ví trong tay với Hạ Diệu, híp mắt cười. “Cảm ơn tiền thuốc men mà anh tài trợ.”
Tâm tình của Hạ Diệu đột nhiên có chút phức tạp.
Vương Trì Thủy vừa nói xong, liền bị ba gã đàn ông xông ra chặn đường, vặn tay áp tải vào xe của Tuyên Đại Vũ, cậu ta chẳng hề chống cự chút nào. Tuyên Đại Vũ ngậm một điếu thuốc, đầu tiên là dùng ánh mắt hung ác để liếc nhìn Vương Trì Thủy, sau đó vui sướng đi về phía Hạ Diệu.
“Cuối cùng cũng để ông đây tóm được nó rồi!”
Hạ Diệu nhắc nhở hắn, “Cảnh cáo chút để cậu ta biết mặt là được rồi, đừng thực sự động tay động chân.”
Tuyên Đại Vũ cười đến đặc biệt hung ác, “Yên tâm đi.”