Khúc Liễm ngẩn ngơ cầm ngọc bội, khó hiểu nhìn cậu, vô thức hỏi:
- Công tử có ý gì?
Suy nghĩ trong đầu lại chuyển thật nhanh, theo hàm ý trong lời của cậu,
mình đã từng gặp cậu ta sao? Nhưng nếu đã từng gặp, thiếu niên xinh đẹp
như vậy, không lý nào nàng lại không có ấn tượng gì.
Trong lúc nàng còn đang tự hỏi, trong mắt thiếu niên kia có điều gì đó
lướt qua, rồi nhanh chóng lại khôi phục nét ôn hòa nhã nhặn, như mặc
ngọc thượng hạng, thầm lặng tỏa ra ánh sáng dịu dàng, thật là người đẹp
nhưng không chói mắt, khiến người khác vì vậy mà ưa thích, cực kỳ vui
mắt vui tai (nguyên văn: thưởng tâm duyệt mục).
Cậu ta không trả lời, chỉ là sau khi nhét huyết ngọc cho nàng xong, bèn
lấy đi mấy con vật mà nàng xếp bằng lá cây tử đằng lúc nãy, nhìn nàng
lần nữa rồi xoay người đi mất.
Chờ cậu ta đi rồi, Bích Xuân vốn đang ngây ngốc mà nhìn rốt cuộc cũng phản ứng lại được, vô cùng căng thẳng.
Tuy rằng diện mạo của thiếu niên kia rất đẹp, nhưng dù sao đi nữa vẫn là nam nhân, sao có thể đứng như sắp dán vào người tiểu thư nhà nàng ta
thế được, thậm chí còn buộc người ta phải nhận đồ mình tặng nữa? Vừa rồi nàng ta cũng muốn ngăn cản, nhưng chỉ một ánh mắt cậu ta liếc sang, rõ
ràng là đôi mắt dịu dàng đến thế, nhưng ánh mắt sao lại rất sắc bén, làm nàng như ngừng thở trong nháy mắt. Chỉ do dự trong khoảnh khắc thế
thôi, mà tiểu thư nhà nàng ta đã bị cậu ta nhét cho một khối ngọc bội
rồi.
- Tiểu thư...
Khúc Liễm không buồn để ý tới Bích Xuân, giờ nàng đang buồn bực nghĩ xem có nên đuổi theo trả ngọc bội này lại cho thiếu niên kia không, tuy
rằng lời nói cậu ta ám chỉ rất rõ, nhưng Khúc Liễm sinh sống ở thế giới
này cũng đã mười mấy năm, biết rõ quy tắc của nó, rất bất công với phụ
nữ, chỉ cần đi sai một bước sẽ vạn kiếp bất phục, cho nên từ trước đến
nay nàng vẫn luôn rất mực cẩn trọng.
Thế nhưng, thiếu niên kia đi quá nhanh, nàng vô thức đuổi theo, thò đầu
ra khỏi tường hoa mà nhìn thử, thấy cậu ta đã đi rất xa đến nơi bọn Chúc Liên, nếu nàng vẫn mạo muội đuổi theo, chẳng phải là cho người ta biết
chuyện lúc nãy ư?
Cái này gọi là tư tương thụ thụ chăng?
Nhất thời Khúc Liễm hơi chần chừ, rồi chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta hòa vào nhóm người Chúc Liên, sau khi chọn mấy chậu hoa liền sai hai gã sai vặt ôm đi mất.
Khúc Liễm chán nản.
Đây là ép nàng phải nhận mà, tình hình này nếu bị người có tâm thấy được sẽ thành tư tương thụ thụ, từ bé đến lớn, Quý thị không ngừng nhắc đi
nhắc lại bên tai nàng điều này, khiến nàng dù không thích, nhưng cũng
ghi tạc trong lòng, luôn cẩn thận trong hành vi.
Vì vậy, Khúc Liễm không còn cách nào, đành nói với Bích Xuân:
- Việc xảy ra hôm nay đừng nói với ai khác.
Bích Xuân tự hiểu chuyện lợi hại trong đó, chẳng qua vẫn có phần do dự, lại nghe Khúc Liễm nói.
- Ta sẽ tự mình nói với tỷ tỷ, ngươi đừng nói gì là được.
Bích Xuân cuối cùng cũng yên tâm.
Nàng ta hơi sợ Khúc Thấm, đặc biệt là sau khi Khúc Thấm khỏi cơn bệnh
nặng, cư xử trưởng thành hơn không ít, hơn nữa còn rất đỗi khôn ngoan,
người ở Thu Uyển cư ít ai dám giở trò trước mặt vị nhị tiểu thư này. Lần này Khúc Thấm đã căn đi dặn lại, thế mà lại xảy ra chuyện này, nếu sau
này Khúc Thấm biết được, chắc sẽ không tha cho nàng ta.
Khúc Liễm quan sát ngọc bội kia, phẩm chất của mảnh ngọc bội này có chút không tầm thường, nếu nàng đoán không sai, đây chắc là huyết ngọc khắc
quý hiếm, vả lại nghe đồn loại huyết ngọc này cực kỳ có lợi cho con
người, màu sắc hơi thẫm, hẳn là vật tùy thân của cậu ta. Một mặt của
ngọc bội khắc hình một con chim ưng tung cánh, mặt còn lại khắc hai chữ
theo lối chữ triện rồng bay phượng múa: Huyên Hòa.
Lúc nãy, ở chỗ Chúc lão thái quân, nàng nghe được người thiếu niên kia
cũng gọi cậu ta thế này, vậy hai chữ này chắc là tên tự của cậu ta rồi.
Vật này không khỏi quá riêng tư đi.
Khúc Liễm hơi xấu hổ, cảm thấy nó cực kỳ bỏng tay, rất muốn đem trả lại người ta cho xong.
- Tiểu thư, tiểu nha hoàn kia lại đến kìa!
Nghe Bích Xuân nhắc nhở, Khúc Liễm nhanh tay cất ngọc bội vào túi tiền
trong tay áo, sau đó điềm nhiên xoay người đối diện với nàng ta.
Vẻ mặt tiểu nha hoàn rất vui sướng, cười nói:
- Khúc tiểu thư, đại thiếu gia và mấy vị công tử đã chọn được hoa đẹp
xong đi rồi, người không cần phải tránh tại nơi này nữa đâu.
Khúc Liễm bình tĩnh dời bước, sau khi ra khỏi tường hoa, bèn quay lại nơi nàng vừa ngồi.
Tiểu nha hoàn rất lanh lợi mà đi đổi một bình trà nóng mang về.
Dù ngoài mặt Khúc Liễm bình thản, nhưng giờ không có lòng dạ nào mà ngắm hoa nữa, bắt đầu bối rối không yên.
Suy đoán lúc trước bởi chuyện vừa xảy ra, mà có thay đổi.
Thiếu niên kia rõ ràng không quen biết tỷ tỷ, mà biết nàng mới đúng. Có
lẽ, tỷ tỷ chú ý đến cậu ta, thực ra không phải vì cậu ta có quan hệ gì
với tỷ ấy, mà là vì có quan hệ đến nàng.
Nghĩ vậy,Khúc Liễm biến sắc.
Từ bé đến lớn, tỷ tỷ này vẫn luôn giống như một tiểu đại nhân, chăm sóc
cho nàng và đệ đệ, chu toàn trách
nhiệm của tỷ tỷ, đặc biệt khi phụ thân mất sớm, mẫu thân lại là người không nhờ cậy được, tỷ tỷ bảy tuổi khi
ấy, đã như người lớn, dù không cùng mẹ, nhưng tình cảm ba tỷ đệ họ tốt
hơn những gia đình khác rất nhiều.
Từ sau khi phát hiện tỷ tỷ là người trọng sinh, Khúc Liễm vẫn lén quan
sát, thấy rằng dù có trọng sinh, thì tình cảm của tỷ tỷ đối với nàng và
Khúc Loan cũng không có thay đổi gì lớn, ngay cả khúc mắc đối với mẫu
thân cũng vậy, vẫn là tỷ ấy, chỉ là nhiều hơn một phần bi thương từng
trải mà thôi.
Vì vậy, dựa vào sự yêu quý của tỷ tỷ đối với nàng, nếu thiếu niên kia có quan hệ lớn với mình, cũng không khó hiểu sao tỷ ấy lại quan tâm đến
cậu ta thế.
Đoán được điều này, sắc mặc Khúc Liễm rối rắm hẳn, suýt vỡ cả đầu.
Bỗng dưng cảm thấy, biết mình có một tỷ tỷ trọng sinh, thật ra cũng
không hẳn là chuyện vui vẻ gì, chí ít thì bây giờ nàng nhịn không được
lo lắng lung tung.
Trong lúc nàng còn mải nghĩ ngợi, Chúc Gia đã về rồi.
***********************************************************
Ra khỏi nhà kính không lâu, Chu Lang mượn cớ kéo Kỷ Lẫm đến một góc gặng hỏi.
- Nói đi, ngươi có ý định gì mà lại giựt giây Chúc Liên đến nhà kính chọn hoa?
Loại việc thế này trực tiếp dặn kẻ dưới một tiếng là được, cần gì bọn họ phải tự mình làm?Không khỏi có chút hưng sư động chúng đi, thế nhưng Kỷ Lẫm lại ở bên bâng quơ nói vào vài câu, không chút dấu vết mà xúi giục.
Chu Lang đúng là kẻ không có đầu óc, thế nhưng hắn và Kỷ Lẫm từ nhỏ đã
cùng nhau lớn lên, ăn không ít thiệt thòi trong tay cậu ta, dĩ nhiên là
phải có một loại trực giác như động vật.
Sắc mặt Kỷ Lẫm ôn hòa, nhã nhặn nói:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, chẳng qua ta nghe nói nhà kính Chúc gia có trồng rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, có tiếng ở phủ Thường châu, muốn đến xem cho
biết thêm thôi mà.
Nói xong, ngón tay lơ đãng xẹt qua tay áo, bên trong có mấy con vật nhỏ xếp bằng lá cây.
Chạm đến con vật bằng lá kia, trong mắt không nén nổi ý cười ấm áp.
Chu Lang hơi nghi ngờ nhìn cậu, rõ ràng không hề tin.
Ai ai cũng nói Kỷ Huyên Hòa tao nhã ra sao, tuấn tú tài giỏi thế nào,
ngay cả Hoàng thượng cũng hết sức tán thưởng cậu ta, từng khen như có
minh châu soi rọi, thật vừa có học thức vừa có bề ngoài. Nhưng hắn cùng
tên này từ bé đã cùng nhau lớn lên, ăn vô số thiệt thòi trong tay cậu
ta, sao lại không biết thằng nhãi này là tên nham hiểm khoác lớp da quân tử như ngọc chứ?
Kỷ Huyên Hòa chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa.
Vì vậy, ngay cả chuyện hắn đột nhiên đến phủ Thường châu, hẳn phải có
thâm ý sâu xa nào đó, chứ không chỉ giống như lời nói ngoài mặt, là
phụng lệnh Thục Nghi công chúa đến mừng thọ Chúc lão thái quân, chỉ là
tạm thời không tra ra được mà thôi.
Kỷ Lẫm thấy hắn ta một mực không tin, bèn tự kiểm điểm bản thân có phải
bình thường mình bắt nạt hắn ta quá mức rồi không, làm cho người ta như
chim sợ cành cong vậy. Nhưng vẫn ôn hòa lên tiếng:
- Được rồi, nếu đã bị ngươi phát hiện, ta nói thật luôn vậy, thật ra ta đến phủ Thường châu, là để xem một người.
- Là ai vậy?
Chu Lang không nén nổi sự hưng phấn.
- Đừng có nói với ta là Chúc lão thái quân đấy nhé?
- Không phải đâu.
Kỷ Lẫm nói rất thân thiết:
- Bây giờ không thể nói cho ngươi biết được, đợi khi nào quay về kinh, nếu như... Đến lúc đó sẽ nói với ngươi.
Nói xong, trong đôi mắt như mặc ngọc lóe lên một tia u ám.
Chu Lang nghe xong, nhất thời hơi ngập ngừng, nhịn không được mà hỏi:
- Huyên Hòa, ngươi nói thật với ta, phải chăng... Người kia lại làm gì à?
- Đương nhiên không phải.
Chu Lang một mực không tin, nhưng không hỏi đến cùng nữa, vỗ vai cậu, rồi cùng đi.