Khúc Liễm nhìn dáng vẻ ngầm hiểu không nói giữa hai người họ, lại nhìn sắc
mặt bình tĩnh có phần sâu xa của Khúc Thấm, hơi đăm chiêu.
Đến khi họ đổi chủ đề trò chuyện, Khúc Thấm mới nói:
- Con cũng rất nhớ ngoại tổ mẫu, nhưng vào tháng tư này đại tỷ tỷ của
con sẽ xuất giá, sau này không biết có được gặp lại hay không, con muốn
đợi qua hôn lễ của đại tỷ, rồi mới vào kinh thăm ngoại tổ mẫu.
Thấy Khúc Thấm bằng lòng, Thượng ma ma tất nhiên là rất vui vẻ, cười nói:
-Lão phu nhân có dặn, để nhị tiểu thư không cần gấp, có thể hoãn lại mấy ngày cũng được. Đây thực ra là tấm lòng quan tâm của lão phu nhân mà
thôi, mong nhị tiểu thư dưỡng bệnh cho khỏe rồi hẳn vào kinh, nay nhị
tiểu thư mạnh khỏe, lão nhân gia bà mà biết được ắt cũng không quá lo
lắng nữa, Đại tiểu thư của quý phủ xuất giá là hỉ sự, việc vào kinh
không nhất thiết phải nóng lòng nhất thời.
Khúc Thấm nghe được thì rất vui mừng, dung nhan đoan chính nở nụ cười
sung sướng, chỉ có điều nụ cười ấy nhanh chóng tắt lịm, nhìn muội muội
ngồi cạnh, thở dài nói:
- Thượng ma ma, con không nỡ xa muội muội.
Thượng ma ma vẫn giữ nguyên nụ cười, tựa hồ việc Khúc Thấm nói lời này không nằm ngoài dự tính, cười nói:
- Lão phu nhân đương nhiên hiểu rõ tình tỷ muội tốt đẹp giữa hai vị tiểu thư, tứ tiểu thư lại là người hiếu thảo, lão phu nhân cũng rất nhớ
người, cũng dặn phải mời tứ tiểu thư vào kinh, để hai tỷ muội trên đường có bạn.
Từ khi Khúc Thấm hiểu chuyện đến nay, Lạc gia ở kinh thành thỉnh thoảng
sẽ cho người đón Khúc Thấm vào kinh ở làm bạn với lão phu nhân, không có lần nào không vì Khúc Thấm nhất mực không nỡ xa muội muội, mà dẫn muội
muội theo, như gà mẹ bảo vệ gà con, mọi người ở Lạc phủ quen dần, từ từ
cũng tiếp nhận Khúc Liễm - vị biểu tiểu thư không có quan hệ huyết thống này.
Quý thị vốn chỉ là tiểu thư nhà quan lại sa sút mà ra, gia thế tuyệt đối không thể so sánh được với Lạc gia hiển hách, con bà sinh ra, tuy cũng gọi Lạc lão phu nhân một tiếng ngoại tổ mẫu, nhưng hoàn toàn không hề
có chút quan hệ huyết thống nào, nếu không phải Khúc Thấm rất quan tâm
đệ đệ muội muội, e là Lạc gia quên mất chẳng hề nhớ đến tỷ đệ Khúc Liễm, Khúc Loan, cũng chỉ để lại một ít thể diện bề ngoài mà thôi.
Vì vậy Thượng ma ma không lấy làm lạ hành vi của Khúc Thấm.
Dáng vẻ Khúc Thấm rất vủi vẻ, vừa cảm tạ Lạc lão phu nhân xong, lại âm thầm đẩy Khúc Liễm, để nàng cũng nói vài lời.
Có người tỷ tỷ trọng sinh này nhắc nhở, Khúc Liễm cũng nói ngọt như mật, chỉ là trong lòng không nhịn được oán thầm.
Lần này là Lạc gia tạo cơ hội cho tỷ tỷ xem mắt, dẫn nàng một cô nương
còn chưa cập kê theo làm gì chứ? Chẳng lẽ lần này vào kinh sẽ có chuyện
gì phát sinh sao?
Đến khi thương lượng sắp xong xuôi, Khúc Thấm liền nói với Thượng ma ma:
- Giờ đã là cuối tháng ba, đợi đến khi đại tỷ xuất giá cũng còn chừng
mười ngày nữa thôi, không bằng ma ma ở lại nhà con, đến khi chiêu đãi
xong, sẽ cùng chúng con vào kinh, được không?
Thượng ma ma lại khéo léo từ chối, lần này bà đến phủ Thường châu là
phụng mệnh mà đi thăm Khúc Thấm ngã bệnh, nhân tiện nhắn nhủ nguyện vọng của Lạc lão phu nhân, lão phu nhân trong lòng lo lắng cho sức khỏe của
Khúc Thấm, Thượng ma ma nhất định phải sớm trở về bẩm báo lại cho Lạc
lão phu nhân, ngày mai phải về kinh ngay.
Sau khi nghe xong, Khúc Thấm cũng không ép.
Sai người đưa Thượng ma ma đi viện cho khách nghỉ ngơi xong, Quý thị nói với Khúc Thấm:
- Thấm nhi, nương là người vô dụng, mắt thấy con mỗi năm một lớn, trong
lòng như có lửa đốt, nay theo ý của Lạc lão phu nhân, e là phải ở kinh
thành... Nương thấy Lạc lão phu nhân trước giờ vẫn yêu thương con, lại
là người tinh mắt, đến lúc đó ắt sẽ an bài thỏa đáng cho con, con....
Lại nhớ con gái kế xưa nay là người có chủ kiến, trong lòng Quý thị hơi
lo nó nghĩ nhiều, vì chuyện gì mình cũng không làm mà lại giao cho người khác.
Ai ngờ Khúc Thấm bình tĩnh nói:
- Nương à, con biết rồi, nương không cần lo lắng đâu.
Quý thị nghe xong, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Bà là một quả phụ, muốn nuôi nấng ba con, tuy có Khúc gia che chở, nhưng việc hôn sự của con cái cứ phải trì hoãn mãi. May mà Khúc Thấm còn có
một nhà ngoại có thế lực, chưa chắc là không thể cho Khúc Thấm một mối
hôn nhân hoàn hảo.
Mấy mẹ con đang trò chuyện, thì nghe báo rằng Khúc đại thái thái đến.
Quý thị và tỷ muội Khúc Liễm vội đứng lên đón.
Khúc đại thái thái tươi cười tiến vào, chào hỏi nhau xong, rồi nói với Quý thị:
- Nghe nói phủ Bình Dương hầu phái người đến thăm Thấm nhi, chẳng hay là vị quản sự nào trong phủ vậy?
Quý thị cười nói:
- Không phải quản sự đâu, là Thượng ma ma hầu hạ bên cạnh Lạc lão phu
nhân, lão phu nhân biết lúc trước Thấm nhi ngã bệnh nặng một trận, trong lòng cực kỳ lo lắng, mới cử Thượng ma ma đến thăm một chuyến.
Khúc đại thái thái lấy làm kinh hãi, tuy rằng bà biết rằng Lạc lão phu
nhân yêu thương con gái đã mất hết mực, cũng rất quan tâm cháu gái ngoại này, chẳng ngờ Khúc Thấm vừa ngã bệnh, thế nhưng lại phái tâm phúc cạnh mình đến thăm, đủ thấy được vị trí trong lòng Lạc lão phu nhân của Khúc Thấm. Đến khi nghe ý của Quý thị, Lạc lão phu nhân muốn đón Khúc Thấm
vào kinh ở lại ít ngày, trong lòng liền hơi hiểu rõ.
E là Lạc phủ muốn can thiệp việc hôn sự của Khúc Thấm rồi.
Được vậy cũng tốt, tuy ở phủ Thường châu, Khúc gia đúng là danh môn vọng tộc, nhưng kể từ khi Khúc lão gia từ trần, con cháu Khúc gia xuất sĩ
đều có chức quan không cao, Khúc đại gia đến giờ còn chưa nhập các, ưu
thế của cô nương tam phòng không khỏi yếu đi một chút, bây giờ muốn tìm
hôn sự, đoán chừng cũng không được nơi vừa ý, nếu có Lạc gia ra tay,
chắc là sẽ không bạc đãi Khúc Thấm.
Nghĩ vậy, Khúc đại thái thái bèn nghĩ, tam phòng tuy yếu thế, nhưng chưa chắc sau này không có tiền đồ, cách cư xử của bà hẳn phải nên công bằng chút mới phải.
Khúc đại thái thái cười nói:
- Lâu rồi Lạc lão phu nhân không gặp Thấm nhi, lại biết con bé bệnh
nặng, có phần nhớ nhung cũng phải. Hôm nay tẩu đến, cũng là có chuyện
muốn bàn với đệ muội, hôm qua nhận được thư nhà của lão gia nhà ta từ
kinh thành gửi đến, đợi Hàm nhi xuất giá, Trạch nhi thi Hương xong, đến
lúc đó ta cũng phải dẫn Trạch nhi, Hạo nhi cùng vào kinh, e là phải ở
lại kinh thành mấy năm đấy.
Quý thị và Khúc Liễm đều ngạc nhiên, tin tức này đến thật sự quá bất ngờ.
Khúc đại thái thái nói ngắn gọn:
- Nếu Trạch nhi lần này thi đậu... Sang năm đến kỳ thi mùa xuân Trạch
nhi cũng phải vào kinh một chuyến, chẳng bằng đi trước, để phụ thân nó
chỉ bảo nó chút bài vở.
Quý thị và Khúc Liễm nghe xong liền hiểu rõ, e là đến khi đó mới chọn luôn hôn sự cho Khúc Trạch trong kinh thành.
Khúc đại thái thái còn trò chuyện một lát, rồi mới cáo từ mà đi.
Khúc đại thái thái cất bước xong, hai tỷ muội Khúc Liễm cũng rời Đào An cư, trở lại Thu Uyển cư.
Đi trong sân Thu Uyển cư vẫn còn đang thì hoa đào nở rộ, Khúc Liễm muốn nói
lại thôi:
- Tỷ tỷ...
- Sao vậy?
Khúc Thấm mỉm cười nhìn nàng.
Khúc Liễm muốn hỏi một ít suy nghĩ của tỷ ấy đối với việc hôn sự, có
phải thật sự nghe theo sự an bài của Lạc gia không. Nhưng trước một Khúc Thấm bình tĩnh với gương mặt không chút cảm xúc biến đổi nào, lời dâng
lên khóe môi lại nhịn không được mà nuốt xuống.
Nếu là cô nương bình thường, biết việc hôn sự của mình vẫn luôn bị trì
hoãn, giờ có Lạc gia nói rõ sẽ hỗ trợ, e đã sớm thẹn thùng mà vui sướng
rồi. Mà Khúc Thấm lại bình tĩnh quá, nàng không nhịn được nghĩ nhiều,
liên tưởng đến một việc theo lời Khúc Thấm mượn mộng tỏ bày đêm đó, lại
xem sắc mặt của tỷ ấy hiện giờ, Khúc Liễm không biết làm sao mà hỏi.
Nàng sợ mình lại xé toạc miệng vết thương của Khúc Thấm ra.
Có lẽ Khúc Thấm đã tự có cách mà.
Vì vậy, nàng bèn cúi đầu, ủ rũ nói:
- Lần này vào kinh, Lạc gia sẽ định hôn sự cho tỷ phải không? Sau này tỷ phải gả đến kinh thành sao?
Khúc Thấm tưởng con bé không nỡ xa mình, ánh mắt hơi dịu lại, cười nói:
- Nhắc đến chuyện này là còn quá sớm rồi. Nhưng mà, tỷ biết sau này A Liễm cũng phải ở kinh thành đấy.
Sợ nó nghĩ nhiều, lại nói thêm một câu:
- Tỷ chỉ nghĩ vậy thôi, không chừng muội phu lại là người kinh thành đấy.
Nói ra sự thật bằng giọng điệu trêu đùa.
Sắc mặt Khúc Liễm đau khổ tức khắc, làm ơn đừng có nhắc đến cái chuyện khúc mắc trong lòng nàng này được không?
Trở về phòng, Kiều ma ma liền mang danh mục đến, đây là quà tặng Lạc gia đưa đến, ngoài cho tam phòng, còn biếu cho lão phu nhân, đại phòng,tứ
phòng, nhưng những thứ này đều là những thứ bề ngoài mà thôi, quà tặng
ba tỷ đệ Khúc Thấm mới là thật sự có chút tâm ý, trong đó quà cho Khúc
Thấm là tinh xảo, hiếm có và nhiều nhất, e là Lạc lão phu nhân lấy từ
khố phòng trong viện của mình mà ra.
Khúc Thấm nhìn qua, bèn để Kiều ma ma đem quà Lạc gia tặng đưa đến các
phòng, sau đó bảo nha hoàn đem mấy món trong số những thứ mà Lạc lão phu nhân chọn cho cất đi, những cái còn lại thì tùy ý mà xử lí, một vẻ
chẳng quan tâm.
Khúc Liễm cũng không để ý lắm, hằng năm Lạc gia đều phái người tặng quá
đến, đương nhiên cũng có phần của nàng, lại cằng không nói đến Khúc
Thấm, đều là mấy thứ đặc biệt chỉ có ở kinh thành gì đó, tuy là cũng mới mẻ, nhưng Khúc Liễm cũng không thực sự là cô bé 12 tuổi, xem qua rồi
thôi, không làm bộ rất vui mừng được.
Đến hoàng hôn Khúc Loan học xong về, khi cùng đi thỉnh an Quý thị với
các tỷ tỷ, cũng biết được việc Thượng ma ma đến và nguyện vọng của Lạc
gia, tâm trạng nhất thời hơi phức tạp.
Cậu cân nhắc một lát, rồi nói vòng vo:
- Nương à, chúng ta cũng vào kinh với Đại tỷ, Nhị tỷ đi. Con nhớ nhà ta
có một căn nhà của tam phòng trong ngõ Song Trà ở kinh thành, cách ngõ
Du Lâm của nhà đại bá rất gần, là do phụ thân mua lúc còn tại thế, đến
khi vào kinh, chúng ta đến đó ở là được.
Rồi lại nhìn hai tỷ tỷ trước mặt, thấp giọng nói:
- Cũng tốt hơn là để các tỷ tỷ cứ ở nhờ bên nhà ngoại tổ mẫu mãi, tuy là thông gia, nhưng luôn có phần bất tiện.
Nói xong, lại liếc nhìn Khúc Thấm, thấy Khúc Thấm mỉm cười với mình, thì trái tim đang đập mạnh mới an tĩnh lại.
Tuy Lạc gia là nhà ngoại trên danh nghĩa của họ, nhung phủ Bình Dương
hầu cũng không chỉ có mình Lạc lão phu nhân, mà còn có mấy vị lão gia và tôn tử, coi như là thân thích, ở lại đó cũng có nhiều điều phiền phức.
Cậu cũng lo hai vị tỷ tỷ bị người ta bắt nạt ở Lạc phủ, chẳng bằng ở nhà mình cho thoải mái.
Quý thị hơi động tâm, lần này Khúc Thấm vào kinh là để bàn chuyện chung
thân đại sự, bà đương nhiên cũng muốn ở cạnh xem xét, tuy biết Lạc phủ
sẽ không đối xử tệ với Khúc Thấm, nhưng làm vậy để bản thân cũng yên tâm hơn không phải sao? Nhưng lại lo âu sẽ làm trễ nãi bài vở của con trai, nghĩ nghĩ, bèn nói:
- Hay là nương theo Thấm nhi, Liễm nhi vào kinh là được, con cứ ở nhà đi học bình thường đi.
Nghĩ đến việc Lạc phủ coi trọng Khúc Thấm, hẳn là sẽ nhanh chóng chọn
được đối tượng cho con bé, tính ra cũng không lâu lắm sẽ về, không sợ
con trai không ai chăm sóc. Về phần cuộc sống sau khi vào kinh, đành nhờ chi trưởng và tứ phòng trông nom Khúc Loan một chút, đợi việc hôn sự
của Khúc Thấm định ra rồi, bà lại về.
Khúc Loan cười nói:
- Nương yên tâm đi ạ, tiên sinh có nói qua, đọc vạn quyển sách không
bằng đi nghìn dặm đường, vào kinh một chuyến để có thêm kiến thức cũng
tốt. Hơn nữa, trong kinh thành không chỉ có Đại bà, Nhị bá, mà còn có
rất nhiều thư viện, nếu con muốn học tấp, cũng có thể đến rất nhiều nơi.
Quý thị vẫn hơi do dự.
Bấy giờ, Khúc Thấm mới mở lời:
- Nương à, Loan đệ nói đúng đấy, chúng ta đi hết rồi, ai sẽ chăm sóc cho nó? Chẳng bằng cả nhà ở bên nhau vẫn tốt hơn. Với lại kinh thành chính
là hoàng thành đấy, Loan đệ vào đó cũng có thể mở mang đầu óc, đối với
việc tham gia khoa cử sau này của nó rất có lợi.
Thấy Khúc Thấm cũng quay sang khuyên bảo, Quý thị rốt cuộc đồng ý cả nhà đều vào kinh.
Khúc Loan thấy Quý thị đáp ứng, trên mặt nở nụ cười vui sướng, cậu càng
lớn càng giống Quý thị, dung mạo không tầm thường, giờ cười như vậy, quả nhiên tuấn tú đáng yêu, hồn nhiên bẩm sinh, khiến người khác nhớ mãi
không quên.
Khúc Liễm không nhịn nổi hơi lo lắng, dáng dấp đệ đệ vốn đã thế này, lại còn hào hoa phong nhã, thật đúng là sợ bị bắt nạt.
Ánh mắt của Khúc Thấm cũng hơi hoảng hốt.