Còn chừng bốn năm ngày nữa đến kinh thành, thuyền neo lại ở một bến đò.
Khúc Liễm ngủ rất lâu mãi đến trưa mới dậy, đầu óc mơ màng, thấy thuyền
dừng lại, bèn uể oải trở mình, vừa nằm sấp mà lăn lộn, vừa hỏi thuyền đi đến đâu rồi.
Hai nha hoàn Bích Xuân và Bích Hạ một người hầu hạ nàng rời giường, người còn lại đưa nàng chén nước ấm uống nhuận giọng, đáp:
- Nghe nói đã đến nơi gọi là bến Ô Hào rồi.
Khúc Liễm ngẩn người mà nghe, mãi đến khi rửa mặt xong, uống hết chén nước, mới tỉnh táo hơn một chút.
- Sao thuyền lại ngừng? Cần bổ sung gì à?
Từ bé đến giờ Khúc Liễm đã theo tỷ tỷ vào kinh vài lần, có ấn tượng với
các hầu hết các bến đò ven đường, nhưng lại không có chút ấn tượng nào
về bến đò này, có thể chứng minh rằng, bến đò này không phải là đầu mối
giao thông quan trọng.
Bích Xuân vừa dọn dẹp vừa đáp:
- Có lẽ thế ạ!
Khúc Liễm không hề trả lời, rõ là đã mặc y phục, nhưng vẫn cảm thấy cả
người mệt mỏi, không thể chống đỡ nổi, bèn lười biếng mà ngây người làm
tổ trên ghế mỹ nhân, mãi đến khi Khúc Thấm vào.
- Sao vậy? Mới tỉnh ngủ à?
Khúc Thấm cười ngồi xuống cạnh muội muội, nhéo nhéo khuôn mặt của nó, biết rõ đức hạnh của nó, không nặng không nhẹ mà trách:
- Đã sớm bảo muội rồi, đừng có tham ngủ trưa, đến tối sẽ không ngủ được, chẳng lẽ muội muốn mình biến thành gấu trúc thì mới chịu nghe hay sao?
Khúc Liễm ôm tỷ tỷ thơm thơm mềm mềm, cọ tới cọ lui, không chút sức sống nói:
- Trên đường đi rất buồn chán, chỗ nương giờ không cần muội theo chăm
sóc nữa, cả ngày đều ở trên thuyền, cũng không biết làm gì, cũng không
dễ chịu, không thể làm gì khác hơn là ngủ nhiều một chút cho mau hết
thời gian mà.
Khúc Thấm buồn cười mà gõ trán nó:
- Muội con bé này, lại ba hoa nữa rồi.
Tuy mỗi lần đều nói mấy câu, nhưng rốt cục vẫn nuông chiều những thói quen xấu này của nó.
Khúc Liễm cười hì hì, so với vị tỷ tỷ chịu sự giáo dục dành cho tiểu thư khuê các cổ đại chính tông này, từ trong xương tủy nàng vẫn còn có phần lười nhác tùy tiện, bình thường không biểu hiện ra, nhưng đôi khi cũng
vô thức mà toát ra chút chút. May mà nàng là con gái út trong nhà, mẫu
thân và tỷ tỷ đều có phần nuông chiều, miễn là giữ thể diện bên ngoài là được, còn lại thì đều tùy nàng.
Sau khi Bích Hạ pha trà mang đến, hai tỷ muội vừa uống trà vừa trò chuyện, đương nhiên là nói đến chuyện của đệ đệ Khúc Loan.
-... Trước kia nghe mấy cữu cữu phủ Bình Dương hầu có nhắc qua, Kỷ
Huyên Hòa từ nhỏ đã thông minh hiếu học, cậu ta từng là thư đồng của ngũ hoàng tử, Thái phó đương triều cực kỳ tán thưởng cậu ta, ngay cả Thánh
Thượng cũng khen ngợi cậu ta có thêm, là một thư sinh giỏi có tài. Loan
đệ giao thiệp với cậu ta, nếu được cậu ta chỉ bảo một chút, cũng không
tồi đâu.
Khúc Liễm thấy tỷ tỷ tôn sùng Kỷ Lẫm như vậy, có phần không phục mà nói:
- Tỷ à, hắn ta mới mười bốn tuổi, cùng lắm là lớn hơn đệ đệ vài tuổi mà thôi.
Khúc Thấm nở nụ cười:
- Học vấn không quan hệ đến tuổi tác, có một số người bẩm sinh đã thông minh, học một biết mười, Kỷ Lẫm cũng vậy đấy.
Hơn nữa ba năm sau, Kỷ Lẫm tham gia khoa cử, không chỉ đoạt khôi quán,
mà còn một đường thẳng tiến, đề tên bảng vàng. Một cử nhân mười bảy
tuổi, tuy không phải tự cổ chí kim chưa hề có, nhưng cũng là cực kỳ hiếm thấy ở kinh thành, đặc biệt là trong số con cháu nhà huân công quý tộc, đa số dựa vào gia thế, ít ai chịu đi con đường khoa cử.
Kiếp trước cô từng nghe đồn, Kỷ Lẫm có khả năng nhìn qua là nhớ, văn hay võ tốt, vô cùng xuất sắc. Nếu không vì gia thế, e là nếu cậu ta tiếp
tục khảo thí, sẽ là Trạng nguyên trẻ nhất trong lịch sử.
Cho nên, đệ đệ kết bạn với Kỷ Lẫm, theo Kỷ Lẫm cùng học hành, trong lòng Khúc Thấm rất nguyện ý.
Nhưng Khúc Liễm lại lo lắng, nhìn bộ dáng tỷ tỷ, trong lòng nàng có chút khúc mắc. Càng thêm khó hiểu hơn là, tỷ tỷ lại âm thầm thăm dò thái độ
của nàng dành cho Kỷ Lẫm, dù tỷ tỷ chỉ mơ hồ nói qua, người bình thường
chắc sẽ không nghe ra, nhưng Khúc Liễm và tỷ ấy từ nhỏ đã cùng nhau lớn
lên, lại giỏi suy diễn, sao lại không hiểu được.
Khi sắp đến lúc, hai tỷ muội đứng dậy, đến phòng của Quý thị, cùng Quý thị ăn tối.
Bữa tối không có mặt Khúc Loan.
Quý thị cười nói với hai con gái:
- Chu công tử phái người đến mời đệ đệ các con đi, nói là trước khi neo
thuyền, có sai người đi mua một ít đồ nhắm đặc sản, mời nó sang nếm thử, cũng cho người tặng đến một ít.
- Họ sẽ không uống rượu chứ?
Khúc Liễm có chút lo lắng hỏi, dù sao vẫn cảm thấy thế tử Trữ vương kia rất không đáng tin.
Nghĩ vậy, nàng liếc tỷ tỷ một cái, thế tử Trữ vương kia sau này có thể
thành đôi với Chúc Kiêm ư? Chúc Kiêm tuy là xuất thân từ danh môn thế
gia ở phủ Thường châu, Chúc lão gia quá cố từng là các lão đương triều,
học trò khắp nơi, còn Chúc lão phu nhân xuất thân từ phủ quận vương,
trạch bị hậu nhân
(hiểu nôm na là ân huệ kéo dài đến các đời sau, nhưng mình không biết dịch sao cho hay><), nhưng cũng không thể sánh bằng Chu Lang là người hoàng thất, có cưới vợ cũng không thể nào xem trọng người có gia thế như vậy, ngược lại phần
nhiều là chọn trong số các nhà huân quý một nàng dâu tốt mà thôi.
Mà Chu Lang nọ, tuy Khúc Liễm chưa gặp cậu ta được mấy lần, nhưng cũng
từ chỗ đệ đệ mà biết được, Chu Lang này nói dễ nghe thì là người có tính tình dũng cảm phóng khoáng, nói khó nghe thì chính là một cái chày gỗ,
muốn nên duyên với Chúc Kiêm, e là không dễ dàng. Bằng không tỷ tỷ nàng
cũng sẽ không tạo cơ hội gặp mặt cho họ khi đó như vậy.
- Đương nhiên là không.
Khúc Thấm mỉm cười nói:
- Kỷ công tử là người biết chừng mực.
Quý thị một mực tán thành.
Khúc Liễm nghe vậy bèn đem những điều muốn nói im lặng nuốt vào.
Kỳ thực nàng cũng biết cái tên Kỷ Lẫm này cư xử rất có chừng mực, là
thiếu niên khiến người ta vừa nhìn thấy thì sinh hảo cảm, làm việc cũng
khiến người khác yên tâm, chỉ là chính bản thân nàng không vượt qua được thành kiến trong lòng, dù sao vẫn cảm thấy cậu ta rất kỳ quặc - nếu
không biết tỷ tỷ trọng sinh, đừng suy nghĩ quá nhiều, không chừng nàng
cũng sẽ không còn mất tự nhiên như vậy nữa.
Dùng xong bữa tối, sau khi trò chuyện cùng Quý thị một lát, hai tỷ muội cáo từ về phòng mình nghỉ ngơi.
Khi màn đêm buông xuống, Khúc Loan được người ta đưa về, sau khi Khúc Liễm biết được, cũng yên lòng mà ngồi luyện chữ.
Có thể là do ban ngày ngủ quá nhiều, đến khi Khúc Liễm lăn qua lộn lại
trên giường cả canh giờ mà vẫn không sao ngủ được rồi, rốt cuộc cảm nhận được bi kịch.
Quả là không nghe lời người lớn thì chịu thiệt trước mắt mà.
Sau khi không ngủ được, Khúc Liễm đành phải ngồi xuống, sai Bích Xuân
gác đêm châm đèn, ngồi nghiêng dưới đèn đọc một quyển thoại bản mang sắc thái huyền huyễn cổ đại.
Bóng đêm rất an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng sóng rầm rì vỗ mạn
thuyền, cả thế giới yên lặng như thể chỉ còn ngọn đèn trước mắt này, một phương
trời nhỏ mà thôi. Khúc Liễm vốn muốn dành thời gian đọc sách,
nhưng nhìn nhìn lại phân tâm, vô thức lắng nghe tiếng sóng nhịp nhàng
bên ngoài.
Sau đó, nàng cảm thấy tiếng sóng dường như có phần không thích hợp.
Mới nghĩ thế, từ đàng xa có âm thanh trầm đục như từ trong nước truyền
đến, Khúc Liễm có phần không xác định mà ngoảnh đầu nhìn cửa khoang
thuyền, còn đang nghi hoặc có phải là ảo giác của mình không, thì nghe
được tiếng bước chân dẫm lên mạn thuyền bên ngoài.
Có chuyện xảy ra.
Khúc Liễm bật dậy, gọi tỉnh Bích Xuân đang ngủ gần đó, trầm giọng nói:
- Bích Xuân, hình như bên ngoài có chuyện xảy ra, chúng ta đi nhìn xem.
Bích Xuân vô thức gật đầu, đến khi đi được hai bước mới phát hiện có chỗ không đúng, vội kéo tay áo tiểu thư nhà mình lại:
- Tiểu thư, có chuyện gì để có các quản sự xử lí, thân phận người cao quý lại là cô nương trong nhà, ngộ nhỡ có chuyện gì...
- Ta đương nhiên sẽ không ra ngoài.
Khúc Liễm trở tay kéo nàng ta đi, cắt đứt lời khuyên bảo của nàng ta.
- Ta chỉ lên trước mạn thuyền xem thôi.
Trong hoàn cảnh không rõ chuyện gì, nàng sẽ không dại dột ra ngoài làm
thế mạng đâu, chẳng qua là để phòng ngừa vạn nhất mà thôi.
Bích Xuân bấy giờ mới ngậm miệng, theo nàng mò mẫm ra ngoài.
Xao động bên ngoài kéo dài không đến thời gian một chén trà nhỏ thì dần
ngừng hẳn, thậm chí không đánh thức những người đang ngủ trong thuyền.
Đến khi Khúc Liễm ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy một đốm lửa trên mặt
sông, chính là một thủy thủ hay thị vệ đang cầm bó đuốc, không ngớt lay động trong gió đêm.
Xem tình hình này ắt là đã có chuyện xảy ra, nhưng lại nhanh chóng bị đè xuống, mà người làm điều đó chính là Chu Lang và Kỷ Lẫm.
Khúc Liễm hơi khó hiểu, không nhịn được ra mạn thuyền ló đầu ra dò xét,
nhìn hai đầu mạn thuyền, những thủy thủ và thị vệ kia đều đã về, trong
gió đêm mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện của họ. Ngay lúc nàng híp mắt, muốn nhìn rõ người đang nói chuyện ở xa xa kia là ai, người nọ lại đi
về phía này.
Khúc Liễm theo bản năng muốn lùi về để người kia đi luôn, không ngờ một
cánh tay duỗi đến, như rắn quấn lấy eo nàng, kéo cả người nàng vào trong lồng ngực hắn ta.
- A...
Tiếng hô nhỏ ngắn ngủi tắt hẳn, biến thành rên nhẹ, rõ là bị cái gì đó ngăn lại.
Khúc Liễm trừng to mắt, thở hổn hển lên bàn tay to đã bịt miệng nàng,
nương theo ánh sáng trên mặt sông, thấy được khuôn mặt thanh tú như
ngọc, rồi lại có phần mờ nhạt không rõ.
- Nàng quả là một người không an phận mà!
Thanh âm trầm thấp như tiếng nức nở của đêm khuya, mang theo ý cười âm u ám muội:
- Đã trễ thế này, cô nương tốt hẳn nên lên giường đi ngủ.
Hai tay Khúc Liễm cố gỡ tay hắn quấn trên eo mình ra, tiếc là không đủ
sức dời tay hắn tẹo nào, chỉ có thể để mặc người nọ cúi đầu, hô hấp nhẹ
nhàng mà thổi trên mặt, trên cổ, trên gáy, còn có... Trên bộ ngực đang
dậy thì...
Khúc Liễm:
-...
Biến, biến thái hả!
Khúc Liễm cho rằng thiếu niên này chắc chắn không phải Kỷ Lẫm! Chí ít
không phải Kỷ Lẫm vừa thấy nàng sẽ vui sướng mừng rỡ, là quân tử tuân
thủ quy củ lễ nghi kia!
Dường như hắn ngửi được mùi trên người nàng, chóp mũi cọ trên quần áo đi xuống, dừng trước ngực nàng một lúc, rồi lại ngẩng đầu lên, dùng thanh
âm dịu dàng đến mức khiến người ta nổi da gà nói:
- Ngày mai ta sẽ sai người đưa một hộp hương liệu đến, sau này đừng dùng loại kém chất lượng này nữa, khó ngửi.
Chân Khúc Liễm cố mà dẫm lên mu bàn chân của hắn.
Hắn không đau không ngứa, cúi đầu cười nói:
- Nàng không nên đến, để nàng thấy bộ dáng của ta như vậy...
Lời còn chưa dứt, một bàn tay hắn ôm lấy thân thể của nàng, xoay người
cực nhanh, sau đó Khúc Liễm nghe thấy tiếng kêu rên và rơi xuống nước,
chính vào lúc kinh ngạc nghi ngờ ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy được trong
ánh sáng lờ mờ của đèn lồng trên mạn thuyền, trên gương mặt thiếu niên
đang ôm nàng đượm vẻ lạnh lùng tàn bạo, trên môi treo nụ cười ác độc,
trong tay là trường kiếm sắc bén...
Khúc Liễm gần như ngây dại.
Theo những gì nàng biết về Kỷ Lẫm, tươi đẹp rực rỡ như ánh nắng ngày
xuân, như khối ngọc trong suốt điềm tĩnh không tỳ vết, cư xử săn sóc chu đáo, trông như đứa bé ngoan, thậm chí là không hề có cảm xúc tăm tối
tiêu cực nào.
Nhưng thiếu niên trước mặt này, dung mạo vẫn đẹp đẽ không tỳ vết như
thế, nhưng tính cách lại hoàn toàn thay đổi, trở nên phô trương ngạo
mạn, trong mắt chứa sự tàn khốc lãnh đạm không thể nghi ngờ, sát khí như thể chém người cũng đơn giản lưu loát như chém cải trắng mà thôi, thậm
chỉ còn mơ hồ biểu lộ nỗi hưng phấn, chẳng thể nhìn ra chút tươi đẹp đã từng như ánh mặt trời nào.
Hắn ôm nàng, toàn thân vừa di chuyển, một cước đá người đuổi đến xuống thuyền, cười nhạo một tiếng, vẻ mặt trêu tức:
- Chẳng lẽ hôm nay đến đều là loại mặt hàng này sao?
Sau đó hắn nheo mắt, nhìn về phía xa xa trên mặt sông, vẫy tay với hướng ấy.
Một gã thị vệ cung kính dâng lên một chiếc cung lớn cao hơn nửa người.
Sau khi nhận chiếc cung lớn, hắn cười liếc nàng, ánh mắt thâm thúy như hồ nước sâu, cuối cùng cũng buông nàng ra.
Một trận gió thổi trên sông, Khúc Liễm sợ run cả người, đồng thời cũng hiểu rõ tình huống bấy giờ.
Lúc này, trên mặt sông đã rối loạn.