Đến Gia Thiện đường của Lạc lão phu nhân, có nha hoàn đích thân nghênh
đón, thái độ thân thiết tự nhiên, làm mấy người Quý thị thụ sủng nhược
kinh, trong lòng hiểu được đây là Lạc lão phu nhân nể mặt Khúc Thấm, từ
việc phái Thượng ma ma ra cổng đón đến phái nha hoàn tâm phúc ra đây,
đều thể hiện rõ thái độ của Lạc lão phu nhân.
Trong lòng Khúc Thấm thở dài.
Hai kiếp, ngoại tổ mẫu đều không thay đổi, vẫn yêu thương cô như vậy, chỉ là đôi khi, hành vi của bà có chút tốt quá hóa dở.
Khúc Liễm im lặng dịu dàng theo sát tỷ tỷ, thấy sắc mặt tỷ tỷ hơi phiền
muộn, dù không biết tỷ ấy nghĩ tới cái gì, sợ tỷ ấy phân tâm, vội giơ
tay kéo tay áo của tỷ ấy.
Khúc Thấm hồi hồn, thấy muội muội quan tâm nhìn mình, liền cười cười với nó, hít sâu một hơi, bước vào Gia Thiện đường.
Trong phòng, có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt, đều vây quanh Lạc lão phu nhân mà trò chuyện.
Lạc phủ là gia đình có đông người, trong phủ có năm vị lão gia, trong đó có hai vị lão gia là con vợ cả, còn lại đều là con thứ. Vì Hầu gia còn
sống, vẫn chưa ở riêng, năm phòng đều ở cùng một nơi, nhiều người, cũng
nhiều chuyện hơn, nhưng thật ra cũng vui vẻ.
- Lão phu nhân, Khúc tam phu nhân và hai vị biểu tiểu thư, biểu thiếu gia đến.
Thượng ma ma tiến vào, tươi cười bẩm báo.
Khi Thượng ma ma nói vậy, sự tưng bừng trong phòng từ từ yên lặng hẳn,
mọi người đều nhìn ra cửa, Lạc lão phu nhân ngồi trên ghế chủ vị lại
càng kích động kiểng chân nhìn ra cửa, vẻ mặt trông mong.
Khúc Thấm theo sau mẫu thân vào phòng, khi nhìn thấy ngoại tổ mẫu tóc đã hoa râm, khóe mắt nóng lên, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Tiếp theo đương nhiên là cảnh bà cháu lâu ngày gặp lại, ôm nhau cùng
khóc, mặc kệ tâm trạng mọi người xung quanh thế nào, cũng đều cầm khăn
chấm khóe mắt khóc theo cho hợp với hoàn cảnh, dù khóc không được, cũng
che được một ít.
Khúc Liễm cũng lấy khăn lau mắt, làm mắt đỏ lên một chút.
Bấy giờ, nàng cảm giác được một ánh mắt, ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc
nhìn thấy một cô gái mặc bộ bối tử bằng gấm caro màu xanh đỏ đan xen,
chừng mười ba mười bốn tuổi, đầu cài đầy châu ngọc, hai má như đào phấn, làn da trắng hồng, rất giống Lạc Thừa Phong vừa đi mất lúc nãy.
Cô gái này chính là muội muội song sinh của Lạc Thừa Phong - Lạc Anh,
hai người họ là thai long phượng, lại là đích tôn con vợ cả, vô cùng
được cưng chiều ở Lạc phủ.
Nàng ta nhìn sang Khúc Liễm, mỉm cười với Khúc Liễm, tuy nụ cười đã cố đè nén, nhưng vẫn không giấu được vẻ kiêu căng.
Khúc Liễm cũng cười với nàng ta, rồi lại cúi đầu làm bộ thương tâm.
Hai bà cháu ôm nhau khóc một lát, cuối cùng được người bên cạnh khuyên
nhủ mới từ từ ngừng khóc, Lạc lão phu nhân lại giữ Khúc Thấm lại bên
cạnh, một mực thương tiếc cháu ngoài gái, thấy vậy mấy nữ nhân trong
phòng đều đảo mắt quanh người Khúc Thấm. Khúc Thấm xem như không biết,
đôi mắt vẫn còn đỏ bừng, cùng trò chuyện với Lạc lão phu nhân.
-... May là lúc ấy có mẫu thân và muội muội chăm sóc, để Thấm nhi mau
khỏi bệnh, mẫu thân còn dẫn muội muội cùng lên chùa Tể Minh cầu phúc,
cầu đại sư Minh Phương tự tay làm bùa bình an (1) phù hộ Thấm nhi tai
qua nạn khỏi, đệ đệ cũng ngoan ngoãn, ngày nào cũng đến thăm, có họ hết
lòng quan tâm, cơ thể Thấm nhi mới dần khỏe lên, chỉ là chậm trễ việc
đến thỉnh an ngoại tổ mẫu, là Thấm nhi bất hiếu.
Lạc lão phu nhân vô cùng hòa ái nhìn Quý thị và Khúc Liễm, nói với Quý thị:
- Ta biết con là người tốt, chăm sóc cho Thấm nhi rất khá.
Quý thị thụ sủng nhược kinh (2), vội đứng dậy nói đó là việc nên làm.
Khúc Liễm cố gắng tỏ vẻ cho phù hợp với hoàn cảnh, trong lòng lại càng
chắc chắn kỹ năng ăn nói của tỷ tỷ đã đạt chuẩn, vô cùng biết lựa lời mà nói, đi thẳng vào lòng người, lại hiếm khi làm Lạc lão phu nhân đổi sắc mặt vài lần càng thêm ấn tượng tốt trước mặt họ.
Nhân có lời của Khúc Thấm, nên Lạc lão phu nhân rất ôn hòa với mấy người Quý thị, lại bảo Khúc Liễm cùng Khúc Loan tiến lên, đến khi hai tỷ đệ
dập đầu với bà rồi, kéo tay hai tỷ đệ xem tỉ mỉ tường tận, cười nói:
- Ba tỷ đệ các con, đều giống mẫu thân, cũng tốt, nhưng thật thế mà chẳng ai giống con rể ta...
Nói đến đây, Lạc lão phu nhân lại thở dài.
- Quên đi, giống mẫu thân cũng tốt, đỡ phải bạc mệnh như con rể.
Sắc mặt Quý thị và ba tỷ đệ Khúc gia đều ảm đạm hẳn.
Lạc đại phu nhân cạnh đó thấy thế, vội nói:
- Nương, hôm nay Thấm nhi đến, cũng không nên nói mấy lời này khiến mọi người bớt vui, người vốn nên vui vẻ mới phải.
Tính tình bà ta nhanh nhẹn, sao lại không biết trong lòng lão phu nhân
nhớ thương cháu ngoại gái này, đương nhiên là hết mực nịnh hót:
- Làm hai cô nương như hoa như ngọc cũng
buồn theo, như hoa héo rồi này.
- Đúng vậy, một năm không gặp, Thấm biểu tỷ và Liễm biểu muội càng lớn
càng đẹp, có cháu gái như hoa như ngọc thế này, tổ mẫu nên vui mừng mới phải.
Lạc Anh mở lời, lời hay ý đẹp liền tuôn ra.
Mấy vị Lạc gia phu nhân ở đó cũng hùa theo, hơn nữa có Khúc Thấm nói
ngọt, làm mặt mày lão phu nhân hớn hở, không khí trong phòng liền nhộn
nhịp hẳn lên.
Tuy Khúc tam gia của tam phòng qua đời, Khúc Loan lại chưa lớn, cũng
không có thế lực gì đáng kể, nhưng cũng không sánh bằng Khúc Thấm là
cháu ngoại gái của Lạc lão phu nhân, lão phu nhân coi trọng cô, người
Lạc phủ đương nhiên cũng coi trọng theo, còn việc trong lòng họ nghĩ thế nào, cũng chỉ có chính họ biết.
Mẹ ruột của Khúc Thấm Lạc thị chính là con gái duy nhất của Lạc lão phu
nhân, đích nữ tôn quý của phủ Bình Dương hầu, năm xưa nếu không có bà
cùng Khúc tam gia vào kinh đi thi, thuyết phục cha mẹ hai bên kết hôn sự này, thì dựa vào thân phận của ông, sẽ chẳng đến lượt Khúc gia đâu.
Lạc lão phu nhân cũng chỉ có một con gái bảo bối này, vốn nghĩ gia phong Khúc gia nề nếp, quy củ nghiêm ngặt, lại có quy định của tổ tiên là nam tử bốn mươi không con mới được nạp thiếp, mẹ chồng ở trên lại chẳng
phải ruột thịt, con gái qua đó sẽ không phải chịu khổ. Nào biết con gái
lại không có số hưởng phúc, khi sinh Khúc Thấm bị khó sinh, Khúc Thấm
mới tròn tháng thì qua đời.
Lạc lão phu nhân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đương nhiên là đau khổ
vô cùng, hết mực yêu thương cháu ngoại duy nhất con gái để lại, vì cháu
ngoại gái, năm xưa còn mạnh mẽ nhúng tay vào việc tục huyền của con rể,
cũng vừa lòng với Quý thị. Thế nhưng sự hài lòng này cũng chỉ kéo dài
được vài năm, biết Khúc tam gia qua đời không còn, phủ Bình Dương hầu
suýt nữa há hốc mồm.
Khúc tam gia không còn, tính tình nhu nhược kia của Quý thị, làm sao
nuôi dạy tốt hai con gái? Lạc lão phu nhân bất đắc dĩ, đành phải phái
người đón hai tỷ muội đến Lạc phủ ở vào mùa xuân hằng năm, mời ma ma
giáo dưỡng cho họ.
Thấy sức khỏe cháu gái rất tốt, người trông cũng khỏe mạnh, Lạc lão phu
nhân hết sức vui mừng, thấy Khúc Loan tuấn tú nhã nhặn, tiến thối có
chừng mực, cũng hết sức hài lòng, cảm thấy coi như là Quý thị không tệ.
Lại hỏi việc học hành của Khúc Loan, rất quan tâm sự học của Khúc Loan.
Lạc lão phu nhân lập tức hỏi:
- Tuy đến kinh thành, nhưng cũng không thể bỏ bê việc học, không biết các con có sắp xếp gì chưa?
Quý thị vội đáp:
- Chúng con muốn an bài thỏa đáng trước, rồi tìm bá phụ của Loan nhi, để bá phụ nó tìm giúp một thư viện, để nó tiếp tục đọc sách.
Lão phu nhân lại nhíu mày, nói:
- Sao phải bỏ gần tìm xa thế? Chẳng bằng để Loan nhi cùng mấy đứa Thừa
Phong đọc sách trong tộc học Lạc gia là được, cũng đỡ phải tìm thư viện, Loan nhi phải ở nội trú, ăn ở đi lại cũng không tiện.
Lạc lão phu nhân hành động có phần bá đạo, ít khi để người khác phản
bác, Quý thị lập tức không biết nói gì, trong lòng căng thẳng nhìn ba tỷ đệ Khúc gia.
Khúc Thấm vội nói:
- Đề nghị này của tổ mẫu thật hay, nếu đệ đệ không tìm được nơi nào để đi học, đành phải mặt dày đến đây vậy.
Lạc lão phu nhân nghe xong mới vừa ý, tuy bà có thể che chở cho cháu
ngoại gái, nhưng rồi sẽ có lúc già nua, tương lai cháu gái vẫn phải dựa
vào huynh đệ nhà mẹ đẻ, tuy cũng không phải cháu trai ruột, nhưng trên
danh nghĩa Khúc Loan cũng phải gọi bà một tiếng ngoại tổ mẫu, nhất định
phải giúp đỡ.