Buổi tiệc rất đông người, Lý Nhược cứ như thế trở thành mục tiêu của những người ở đây, ai nấy cũng đều nhìn cô chỉ trỏ, bàn tán phía sau lưng của cô.
Lý Nhược im lặng nãy giờ chưa hề lên tiếng một lần nào, bỗng nhiên trong đầu của cô lóe lên một suy nghĩ nếu như bây giờ cô càng khiến cho những người ở đây bàn tán nhiều hơn, làm xấu mặt của Nghiêm Uy thì Nghiêm Uy nhất định sẽ ly hôn với cô.
Lý Nhược chuẩn bị tiến đến gần Hữu Minh giả vờ cho mọi người thấy bản thân cô là một cây hoa si mặc dù là Nghiêm phu nhân nhưng vẫn còn vương vấn bạn trai cũ, chân của Lý Nhược vừa nhấc lên chưa kịp bước đi đã bị Nghiêm Uy kéo ngược lại, anh nâng cằm của cô lên hôn xuống đôi môi đỏ mộng của cô trước mặt của mọi người.
Nghiêm Uy biết rất rõ Lý Nhược đang muốn làm gì, rời khỏi đôi môi của cô anh hơi khom người khẽ nói vào tai của cô: “Ngoan ngoãn phối hợp với tôi một chút đi, chỉ cần ba tháng, ba tháng sau cô sẽ được tự do, tôi sẽ ly hôn với cô.”
Lý Nhược nghe thế thì có chút sửng sốt, ngạc nhiên, cô ngước mặt lên nhìn Nghiêm Uy sau đó thì ngoan ngoãn phối hợp cùng với Nghiêm Uy, cô sẽ cố gắng làm tốt với cái danh Nghiêm phu nhân, trong ba tháng này sẽ không để anh phải mất mặt.
Nghiêm Uy thấy Lý Nhược đã ngoan ngoãn làm theo, khóe môi anh nhếch lên nở một nụ cười hài lòng, anh cởi áo khoác của mình ra khoác lên người của Lý Nhược rồi choàng tay qua eo của cô xoay người rời đi.
Ban tổ chức buổi tiệc nhìn thấy Nghiêm Uy cùng Lý Nhược chuẩn bị rời khỏi liền vội lên bục cầm micro lên muốn ngăn anh lại:
“Nghiêm tổng! Anh không thể về được, anh là người đóng góp lớn nhất của buổi tiệc từ thiện nếu như anh rời đi thì buổi tiệc này sẽ bị tổn thất vô cùng lớn, sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Xin Nghiêm tổng hãy suy nghĩ lại, mong Nghiêm tổng và phu nhân hãy nán lại một chút nữa có được không?”
Mọi người nghe thế thì bắt đầu dồn mọi sự chú ý lên Lai Huệ và Lâm Quỳnh, ai nấy đều nhìn hai người bọn họ bằng cặp mắt sắc bén, đầy địch ý xem Lai Huệ và Lâm Quỳnh như là tội đồ, kẻ gây ra mọi chuyện khiến cho Nghiêm Uy tức giận muốn bỏ về.
Lâm Quỳnh, Lai Huệ gục đầu xuống không dám nhìn những người ở đây, những cặp mắt của bọn họ quá đáng sợ như muốn nhai nuốt sống cả hai người, hai người phụ nữ gây chuyện này đứng im một chỗ không dám nhúc nhích chỉ biết rụt cổ lại sợ hãi, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Hữu Minh đứng cạnh hai người phụ nữ gây ra chuyện này cũng bị ảnh hưởng, anh cố nén sự giận dữ của mình, cắn răng cúi thấp người xuống: “Thành thật xin lỗi vì những chuyện không đáng có xảy ra, Nghiêm tổng tôi thay mặt mẹ tôi một lần nữa xin lỗi anh và phu nhân, mong anh và phu nhân hãy rộng lượng mà bỏ qua cho mẹ tôi.” Dứt lời, Hữu Minh vội vàng kéo Lai Huệ rời khỏi buổi tiệc,