Nghiêm Từ ngơ ngác nhìn Nghiêm Uy, đứa em họ này của anh lại đột nhiên lên cơn gì nữa đây? Nghiêm Từ chớp chớp mắt hỏi Nghiêm Uy, đây là lần đầu tiên anh bị đuổi đi: “Sao đột nhiên lại đuổi anh đi? Anh đâu có chọc gì tới em đâu chứ?” Từ khi nào mà tính tình của Nghiêm Uy lại trở nên thất thường như thế?
“Nghiêm Uy! Anh lại bị cái gì nữa thế? Sao đột nhiên anh lại đuổi anh ấy đi?” Lý Nhược có chút tức giận trước thái độ thất thường, khó hiểu của Nghiêm Uy, đang yên đang lành lại đuổi anh họ của mình đi.
“Chẳng sao cả, đột nhiên tôi không thích anh ấy ở đây nữa nên đuổi đi thôi.
” Nghiêm Uy thản nhiên đáp lại, giọng điệu mang theo sự bá đạo, vẻ mặt của anh vẫn đơ ra như thế, không có chút biểu cảm nào cả.
Lý Nhược nghẹn họng trước câu trả lời bá đạo của Nghiêm Uy, sao trên đời này lại có một người ngang ngược, vô lý như anh vậy chứ? Thích thì cho ở, không thích thì đuổi không cho người ta một lý do chính đáng.
Nghiêm Từ cũng không thể nào nói được gì nữa, bản tính của Nghiêm Uy anh đã hiểu rõ nhưng đột nhiên thất thường như vậy là lần đầu tiên đấy, bỗng nhiên trong đầu Nghiêm Từ lóe lên một suy nghĩ không lẽ Nghiêm Uy đang ghen khi thấy anh và Lý Nhược cười nói vui vẻ? Dường như đã tìm được câu trả lời cho những suy nghĩ, thắc mắc của mình, Nghiêm Từ cười mỉm, xoa xoa mũi của mình, nói:
“Ok! Anh đã biết lý do tại sao rồi, bây giờ anh sẽ đi lên phòng ngủ ngay lập tức.
”
Lý Nhược nhìn Nghiêm Từ với cặp mắt tròn xoe, ngơ ngác không hiểu chuyện gì? Tại sao phải lên phòng ngủ ngay lập tức? Ý là Nghiêm Từ đã làm ồn đến Nghiêm Uy nên mới bị đuổi sao? Nhưng với tính cách thẳng như ruột ngựa của Nghiêm Uy thì nhất định sẽ nói thẳng ra chứ không phải là nói không thích.
Nghiêm Uy vẫn chưa nhận thức được bản thân có đang ghen hay không, anh cũng chẳng hiểu ý của Nghiêm Từ đang nói là gì cả.
Nghiêm Từ thích thú cứ cười mãi không thôi, không ngờ Nghiêm Uy cũng biết ghen, anh vừa cười tít mắt vừa tung tăng đi lên phòng của mình, mặc kệ đứa em họ của mình có đuổi như thế nào thì anh cũng sẽ mặt dày ở lại không đi đâu cả.
Lý Nhược ngây người vẫn chưa hiểu chuyện gì? Cô ngơ ngơ một lúc rồi lườm Nghiêm Uy một cái, giận dỗi đi lên phòng của mình, cô vẫn chưa thể chịu đựng được bản tính bá đạo, ngang ngược của anh.
Quản gia Trần từ xa bước lại, ông đã đứng ở đấy chứng kiến hết mọi chuyện, ông vừa nhìn đã biết Nghiêm Uy là đang ghen tuông với Nghiêm Từ nhưng anh vẫn không nhận ra điều này, ông cười nhẹ hỏi thiếu gia của mình: “Thiếu gia! Cậu là đang ghen với Nghiêm Từ thiếu gia đúng không? Trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhìn thấy Nghiêm Từ thiếu gia cùng thiếu phu nhân trò chuyện vui vẻ với nhau.
“Ghen tuông? Bác nói tôi đang ghen với anh ấy? Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể, tôi không hề ghen chỉ là đột nhiên tôi thấy không thích anh ấy ở đây, cảm thấy quá ồn ào mà thôi.
” Nghiêm Uy ngạc nhiên khi nghe quản gia Trần hỏi thế, anh một mực phủ nhận việc bản thân đang ghen, càng không tin bản thân đang ghen, anh làm sao có thể ghen tuông được chứ?
Nghiêm Từ ở trên phòng của mình, anh hé cửa ra nghe được Nghiêm Uy và quản gia Trần đang nói chuyện, sau khi nghe Nghiêm Uy phủ nhận bản thân không có ghen, anh bĩu môi, lẩm bẩm: “Từ lời nói cho đến hành động đều đã lộ rõ như thế mà còn chối được nữa sao? Cứ chối đi, cứ một mực phủ nhận đi, sau này coi chừng muốn thừa nhận cũng không kịp.
”
-----------------------------------------------------------
Tối hôm đấy, Nghiêm Uy đang chuẩn bị lên giường ngủ thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, là thư ký gọi đến, anh chậm rãi đưa điện thoại lên tai nghe: “Alo!”
Bên kia, thư ký nhanh chóng cất giọng đáp lại, giọng nói vô cùng khẩn trương: “Chủ tịch! Có chuyện không ổn rồi, công ty ở Mỹ đột nhiên có vấn đề với đối