Ăn sáng xong, Nghiêm Uy đưa Lý Nhược quay trở về biệt thự Nghiêm gia, ngồi trên xe, Lý Nhược cứ cách vài giây lại đưa mắt nhìn Nghiêm Uy như muốn nói điều gì đó nhưng lại không dám mở miệng hỏi anh, hai tay của cô cứ đan chặt vào nhau.
Nghiêm Uy thấy Lý Nhược cứ cách một chút lại nhìn mình như muốn hỏi cái gì nhưng lại không hỏi, anh hơi chau mày lại liếc mắt nhìn cô, lên tiếng:
“Có chuyện gì muốn nói thì cô cứ nói đi, sao cứ nhìn tôi mãi thế?”
Lý Nhược mím môi đang phân vân không biết có nên đề nghị hay không? Với tính cách của Nghiêm Uy thì khả năng đồng ý rất thấp nhưng vẫn thử xem sao, cô ấp úng nói với anh: “Tôi…tôi muốn hỏi anh là sau này có thể…có thể cho Phượng Ly đến biệt thự chơi, trò chuyện cùng tôi hay không?”
“Phượng Ly?” Nghiêm Uy đưa mắt sang nhìn Lý Nhược, ánh mắt đầy nghi hoặc, Phượng Ly là ai? Sao nghe tên này lạ lẫm như vậy? Là bạn của cô sao?
Lý Nhược vội giải thích cho Nghiêm Uy nghe: “Phượng Ly là bạn thân của tôi, cậu ấy rất muốn đến trò chuyện cùng tôi nhưng vì sợ anh nên ngay cả đứng trước cổng của Nghiêm gia cậu ấy cũng không dám.
”
Nghiêm Uy gật đầu đồng ý ngay lập tức, không cần phải suy nghĩ, do dự gì cả, ban đầu anh còn tưởng là chuyện gì chứ chuyện này thì có gì đâu chứ: “Được, sau này cứ bảo bạn của cô đến chơi đi, những chuyện như dẫn bạn bè về biệt thự cô không cần phải nói với tôi cứ thoải mái bảo họ đến chỉ cần không phải là đàn ông.
” Nghiêm Uy nhấn mạnh hai chữ đàn ông với Lý Nhược, như muốn nói cho cô biết bạn bè già trẻ gì cũng được chỉ cần không phải là đàn ông đều có thể đến Nghiêm gia chơi.
“Chuyện bạn bè thì anh cứ yên tâm, ngoại trừ Phượng Ly thì tôi không còn người bạn nào nữa cả, cảm ơn anh đã đồng ý cho Phượng Ly đến Nghiêm gia chơi.
” Lý Nhược vui vẻ, cảm kích vô cùng, rối rít cảm ơn Nghiêm Uy, không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý như vậy, càng ngày cô càng cảm thấy Nghiêm Uy dễ tính hơn rất nhiều, là một người đàn ông khá tốt, thiện cảm của cô đối với anh cũng tăng lên rất nhiều.
Nghiêm gia
Lý Nhược bước xuống xe thấy Nghiêm Uy vẫn còn ngồi bên trong xe cô cất giọng hỏi: “Sao anh không xuống xe? Anh định đi đâu nữa à?”
“Ừm, tôi đến Nghiêm thị.
” Nghiêm Uy lạnh nhạt đáp lại vỏn vẹn vài chữ rồi lái xe đi mất.
Lý Nhược dõi theo phía chiếc xe khẽ lắc đầu thở dài, lẩm bẩm một mình: “Đúng là một cỗ máy làm việc, lúc nào cũng vùi đầu vào công việc, vừa đi công tác về chưa nghỉ ngơi gì đã đi làm nữa rồi, cho dù sức khỏe có tốt thế nào thì sẽ bị kiệt sức cho mà xem.
” Tuy là nói vậy như Lý Nhược cũng hiểu cho Nghiêm Uy, trách nhiệm trên vai của anh quá lớn.
Cô xoay người đi vào bên trong, bước thẳng lên phòng gọi điện cho Nhã Phượng Ly nói cho Nhã Phượng Ly biết sau này cô ấy có thể đến Nghiêm gia chơi cùng với cô rồi, Nghiêm Uy đã đồng ý không những thế cô còn kể cho cô bạn thân của mình biết những chuyện đã xảy ra sáng nay.
Nghiêm thị
Nghiêm Uy vừa bước vào phòng làm việc liền gọi cho trợ lý, điều đầu tiên anh làm chính là trút giận, trả thù cho Lý Nhược, trợ lý đi vào anh đã ngay lập tức căn dặn: “Tôi cho cậu từ đây đến sáng mai, cậu phải làm sao cho cổ phiếu của công ty của Hữu Minh và công ty Lâm thị giảm nghiêm trọng nhất nhưng không khiến công ty của họ phá sản.
”
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ, tôi sẽ đi làm ngay.
” Trợ lý gật nhẹ đầu đáp lại rồi quay người rời khỏi phòng làm việc của Nghiêm Uy bắt đầu làm những gì mà anh đã giao cho.
Đây chính là lời cảnh cáo của Nghiêm Uy dành cho Lai Huệ và Lâm Quỳnh, muốn nói cho hai người phụ nữ không biết trời cao đất dày ấy biết nếu sau này còn dám gây chuyện với Lý Nhược thì sẽ không đơn giản là cổ phiếu bị tụt giảm như thế, cũng là lời cảnh cáo mà anh dành cho những người khác cho họ biết vợ của anh là người không thể động vào nếu dám to gan động đến cô thì sẽ có kết cục thê thảm.
Sự quyền lực, lớn mạnh của Nghiêm thị thật sự phải khiến cho người khác dè chừng, sợ hãi, chỉ trong một ngày đấy đã khiến cho công ty