Nghiêm Uy bước vào bên trong phòng bệnh của Lý Nhược, đặt phần canh gà và túi đồ nhỏ lên bàn, anh vừa kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh thì đã bị cô hỏi về chuyện bắt cóc và tai nạn: “Nghiêm Uy! Có phải vụ tai nạn của anh và chuyện tôi bị bắt cóc là do cùng một người gây ra không? Kẻ đó chính là muốn có được dự án quan trọng của Nghiêm thị đúng không?”
Hàng mày của Nghiêm Uy hơi chau lại, ngạc nhiên trước câu hỏi của Lý Nhược: “Sao cô lại hỏi như thế? Là ai đã nói cho cô nghe chuyện này?” Là ai đã nói cho cô biết chuyện này chứ? Nghiêm Từ đã nói sao?
“Là Phượng Ly đã nói cho tôi biết, cậu ấy nói khi đứng ở ngoài phòng cấp cứu cậu ấy đã vô tình nghe được anh và anh họ nói chuyện, nói chuyện này rất có khả năng là do cùng một người gây ra, chuyện này là thật sao? Thật sự là do cùng một người gây ra?” Lý Nhược nhìn cặp mắt chờ đợi câu trả lời chính xác từ Nghiêm Uy, mặt mày vô cùng nghiêm trọng.
Nghiêm Uy gật đầu khẳng định, nếu như Lý Nhược đã biết thì anh cũng không cần phải che giấu, im lặng gì nữa cả, anh nói hết mọi chuyện cho cô biết: “Không còn là rất có khả năng nữa mà là chắc chắn do cùng một người gây ra, kẻ gây ra tai nạn cho tôi cũng có một vết sẹo lớn, dài giống như những gì mà cô đã kể về kẻ đã bắt cóc cô, lúc đó tôi đã chắc chắn đến chín mươi phần trăm là do cùng một người gây ra.
Bây giờ, tôi đã điều tra ra kẻ đó là ai rồi, là chủ tịch của công ty đối thủ, hắn vì muốn giành lấy dự án nên mới cho người hãm hại tôi và cô.
”
Tuy đã biết trước câu trả lời nhưng Lý Nhược vẫn không khỏi rùng mình trước sự đáng sợ, hiểm độc này, cô đưa mắt nhìn Nghiêm Uy khẽ hỏi: “Vậy anh định xử lý kẻ đó như thế nào? Đưa hắn vào tù đúng không?”
“Hiện tại đã có đầy đủ chứng cứ thì tất nhiên phải đưa hắn vào tù rồi, còn công ty của hắn tôi đang cho người tiến hành thu mua, từ công ty trong nước lẫn ngoài nước tôi đều thu mua hết tất cả.
” Nghiêm Uy gật gù đáp lại, anh chỉ nói cách xử lý bên ngoài cho cô biết, không hề nói cho cô biết cái cách mà anh thật sự xử lý kẻ đấy, nó không hề đơn giản như thế.
Lý Nhược khẽ ồ một tiếng, mọi chuyện tuy đã xử lý xong nhưng cô vẫn không ngừng tự trách bản thân, cô gục đầu xuống nói với Nghiêm Uy: “Tôi xin lỗi, nếu không phải anh vì cứu tôi thì đã không bị vuột mất dự án quan trọng như thế.
”
Nghiêm Uy tròn mắt nhìn Lý Nhược, dáng vẻ hiện tại của cô trông giống hệt một đứa trẻ nhận sai khi gây ra một chuyện gì đó, rất đáng yêu, khóe môi anh hơi cong lên, anh xoa nhẹ đầu của cô, cất giọng nói: “Đây không phải là lỗi của cô, cô không cần phải tự trách bản thân mình đâu, không có dự án ấy thì Nghiêm thị cũng không có sụp đổ, không có dự án này thì còn có dự án khác mà.
”
Lý Nhược bất ngờ bị Nghiêm Uy xoa đầu khiến cô hơi giật mình rụt cổ lại, trước giờ chưa từng có ai xoa đầu cô như thế, kể cả khi quen Hữu Minh cũng chưa từng, điều này khiến cô có chút bối rối không biết phải làm sao? Nghiêm Uy hơi xoay người giơ tay lấy hộp canh gà rồi mở nắp đưa cho cô: “Cô uống hết đi.
”
“Cảm ơn.
” Lý Nhược cười nhẹ nhận lấy, cô cảm thấy canh gà rất ngon nên mở miệng khen một tiếng không ngờ chính vì lời khen này mà chiều nào anh cũng mang canh gà đến uống nhiều đến nỗi khiến cô gặp đã sợ ngay lập tức.
Nghiêm Uy ở lại bệnh viện chăm sóc cho Lý Nhược cả đêm mặc cho cô từ chối bảo là không cần, công việc anh cũng mang đến bệnh viện làm.
Ban đầu Lý Nhược cảm thấy rất ngượng nghịu, không thoải mái nhưng mỗi ngày sau khi làm việc ở Nghiêm thị xong Nghiêm Uy đều đến chăm sóc như thế khiến cho dần thích nghi, thoải mái hơn.
Hai ngày lại tiếp tục trôi qua, Lý Nhược nằm ở bệnh viện sắp phát chán đến nơi, thấy Nghiêm Uy vừa đến cô ngay lập tức nói với anh: “Tôi muốn xuất viện, tôi cảm thấy bản thân đã không còn vấn đề gì cả, anh hãy mau