Nhắc đến chuyện này Lý Nhược lại đau lòng, đôi mắt lại đỏ lên sắp khóc đến nơi, Lý Hà thấy em gái của mình buồn bã như thế liền luống cuống nói: “Em đừng khóc, em đã bị bệnh như vậy rồi còn khóc nữa thì khó coi lắm đấy, nếu như em không muốn nói thì không cần nói nữa đâu, em hãy nghỉ ngơi đi.
”
“Em đã như thế chị còn ở đấy chọc em nữa sao?” Lý Nhược vừa rưng rưng nước mắt thì lại bị chị gái của mình chọc cười.
Lý Hải, Liễu Từ Hoa và Nhã Phượng Ly sau khi hay tin thì vội chạy đến, Liễu Từ Hoa bước nhanh đến gần Lý Nhược, lo lắng sờ mặt của cô hỏi han: “Con sao rồi? Sao sắc mặt của con lại kém như thế? Mẹ nghe Tiểu Hà nói con bị ngất giữa đường lại còn mang theo hành lý, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
Lý Nhược cố tỏ ra mạnh mẽ, cười như không, bình thản nói với mọi người: “Con và Nghiêm Uy đã ly hôn với nhau rồi ạ, kể từ ngày hôm nay giữa con và anh ấy đã không còn liên quan đến nhau nữa.
”
“Sao chứ? Cậu và Nghiêm Uy ly hôn với nhau? Không phải chứ? Giữa cậu và anh ấy chẳng phải đang rất ngọt ngào, hạnh phúc hay sao? Sao đột nhiên hai người lại ly hôn?” Nhã Phượng Ly kinh ngạc, không tin vào những gì mà mình đã nghe thấy, rõ ràng mới mấy hôm trước còn ngọt ngào, ân ân ái ái cơ mà, sao lại đột nhiên thành ra như vậy?
Ánh mắt của Lý Nhược ngay lập tức hiện lên sự uất ức, tức giận cất giọng trả lời: “Ngày hôm qua sau khi tan làm thì tớ bắt taxi đi về Nghiêm gia, tên tài xế taxi ấy không hề chở tớ về Nghiêm gia mà đưa tớ đi đến một nơi khác, tớ không rõ là nơi nào lúc phát hiện tớ bảo hắn cho tớ xuống xe, hắn dừng lại nhưng bỗng có hai tên khác từ đâu xuất hiện bước lên xe dùng khăn tẩm thuốc mê khiến tớ ngất đi.
Đến khi tỉnh lại thì tớ nhìn thấy Nghiêm Uy, Nghiêm Uyên và anh họ đứng trước mặt của mình, bên cạnh là một người đàn ông xa lạ, Nghiêm Uy mặc cho tớ có giải thích như thế nào cũng không tin, nói rằng bản thân chỉ tin vào những gì mà mình nhìn thấy, kiên quyết ly hôn với tớ vì nói tớ đã làm mất mặt anh ấy, mất mặt Nghiêm gia.
”
Nhã Phượng Ly há hốc miệng không tin được, chỉ mới một ngày mà đã xảy ra chuyện lớn như thế này rồi sao? Nhã Phượng Ly nhíu chặt đôi mày của mình, hỏi: “A Nhược! Nghiêm Uy đã biết đến sự tồn tại của đứa bé trong bụng cậu chưa?”
Lý Nhược khẽ lắc đầu đáp: “Vẫn chưa, tớ cũng chỉ mới vừa biết được bản thân đã mang thai mà thôi.
”
Nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má của Lý Nhược, Lý Hà vỗ về an ủi: “Em đừng đau lòng nữa, những người của Nghiêm gia không hề tốt lành như chúng ta đã nghĩ đâu, anh ta không biết đến sự tồn tại của cái thai này cũng tốt đỡ phải phiền phức, chị và mọi người sẽ cùng em nuôi đứa bé này thật tốt, em đừng có nghĩ ngợi, đau buồn sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng đấy.
”
Lý Nhược gật nhẹ đầu, bỗng nhiên bên ngoài có một người đàn ông mặc vest màu xanh bước vào, dáng vẻ trông rất phong độ, cảm giác là một doanh nhân thành đạt, cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, Lý Hà mỉm cười khoác tay người đàn ông ấy vui vẻ giới thiệu: “Chị giới thiệu với em đây là chồng của chị, Đổng Vân Thâm.
”
“Hả? Hai người kết hôn rồi? Từ khi nào thế?” Lý Nhược tròn mắt sửng sốt, bất ngờ trước lời giới thiệu của Lý Hà.
“Cũng mới đây thôi, chị và anh ấy chỉ mới đăng ký kết hôn